Tô Nghi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, chạy hai lần tới công ty, lại đi phim trường chỗ Linh Linh đóng phim, Linh Linh diễn phim mới có trang phục chính là SX tài trợ.
Hứa Nhược Tinh bận rộn không rời được, Lê Thần đi du lịch.
Tô Nghi liền phải tốn nhiều công sức hơn, ở phim trường còn gặp được Lam Lâm, Lam Lâm cười duỗi tay: "Phát sóng trực tiếp của show diễn thời trang chúng em đã xem, Tô tổng giám vẫn là lợi hại như vậy."
Trước show diễn thời trang diễn ra nghe nói SX đang gặp khó khăn bủa vây, nào là không tìm được người mẫu. Sau lại có tin tức chấn động trong giới người mẫu, Lam Lâm trước kia cũng làm trong công ty người mẫu, nhận được tin nhắn từ anh trai Triệu Tam, bảo nếu muốn tiếp tục phát triển thì không được tiếp nhận lời mời tham dự show diễn của SX.
Cô thật đúng là không phải để ý đến anh trai của Triệu Tam như vậy, nhưng cô đi hỏi Tô Nghi, Tô Nghi chỉ nói đã sắp xếp xong xuôi.
Vốn dĩ còn lo lắng, sau lại nhìn đến tin tức mới, cô thiếu chút nữa không cười chết, Triệu Tam cùng anh trai muốn dùng người mẫu chèn ép SX, không nghĩ tới người ta đã sớm cùng người mẫu quốc tế nối đường ray. Cũng coi như là hung hăng cho bọn họ một cái tát, SX cũng không có chút gì tỏ vẻ lại làm cho những lời đọa nạt trước kia của Triệu gia giống như chuyện chê cười. Hiện tại đã thành trò cười trong giới, gặp người nào cũng bị trêu chọc hai câu. Hai vợ chồng già Triệu gia còn vội vàng muốn tìm cách cứu lấy con, nghe nói còn chủ động cùng SX gặp mặt, muốn cùng Hứa Nhược Tinh bồi tội, cũng không biết Hứa Nhược Tinh có đồng ý hay không, mặc kệ có hay không, Hứa Nhược Tinh không bị thiệt thòi gì là được.
Tô Nghi bắt lấy tay Lam Lâm: "Cảm ơn."
Linh Linh cũng đã đi tới: "Tô tổng giám!"
Mặt mày mang ý cười, vốn dĩ cái đoàn phim nhỏ này không có nhà tài trợ trang phục, cũng không có nhà thiết kế tạo hình nổi danh nào, cô cùng SX nói tài trợ trang phục tương đương với 'mang vốn vào đoàn', làm cô đóng góp không ít vào đoàn phim. Đạo diễn nhìn đến cô đều khách khí, hơn nữa SX khi đó còn chưa nổi tiếng như bây giờ, hiện tại nghe nói đã có không ít đoàn phim muốn tìm SX hợp tác rồi.
Đoàn phim nhỏ của bọn họ thật đúng là gặp may mắn, đạo diễn thường xuyên khen Linh Linh có gu ăn mặc đẹp, biến tướng khen cô thông minh.
Linh Linh có thế không vui vẻ được sao? Hơn nữa lúc mọi người gặp Tô Nghi tại đây còn sẽ mời Tô Nghi hỗ trợ xem tạo hình, căn cứ theo ý kiến của Tô Nghi mà sửa chữa. Lam Lâm còn khen toàn bộ đoàn phim gu ăn mặc cũng được nâng cao hơn.
Tuy rằng là lời nói vui đùa, nhưng Linh Linh thật cảm thấy chính mình lên trên màn ảnh xinh đẹp hơn không ít, cho nên mỗi lần Tô Nghi lại đây cô vô cùng vui vẻ.
Tô Nghi vẻ mặt nhàn nhạt, mang đến một đống đồ mới, trợ lý ở bên trong thu thập, Lam Lâm nói: "Tô Nghi, tháng sau em còn có một tiệc tối, có thể mời chị giúp em thiết kế thêm một bộ lễ phục được hay không?"
Hiện tại Tô Nghi xưa đâu bằng nay, không chỉ vì tác phẩm của cô lên show diễn thời trang quá lóa mắt, còn có một phần nguyên nhân, là bởi vì cô thiết kế lễ phục, mặc ở trên người Cảnh Viên.
Tuy rằng lần trước người đại diện của Kinh Nghi tìm Tô Nghi, Lam Lâm có thể đoán được một ít, nhưng cô thật sự không dám tưởng, vậy mà lại là Cảnh Viên.
Hơn nữa tham gia lễ trao giải, Cảnh Viên là khách quý trao giải khó mời nhất, sự chú ý từ quần chúng rất lớn, đừng nói lễ phục, chính là cô ấy mang trang sức kiểu dáng gì, cả cửa hàng đều bị cướp đoạt không còn. Lễ phục càng là được chú ý trọng điểm, nhưng lại không ai tìm ra được chất liệu gì, đừng nói cùng kiểu dáng, chính là trên mạng tin tức liên quan cũng không có.
Thông thường những lễ phục của các ngôi sao, là nhãn hiệu tài trợ chiếm đa số, hàng xa xỉ, giá cả khẳng định trên trời. Nhưng Cảnh Viên lần này mặc lễ phục chẳng biết là của nhà nào làm ra, càng tìm không ra càng là khiến người tò mò. Cảnh Viên luôn là tính tình như vậy, muốn hỏi chút thông tin gì từ cô ấy còn khó hơn lên trời, thật vất vả phỏng vấn đến người đại diện của cô ấy, người đại diện chỉ là cười cười: "Nhãn hiệu này rất nhanh sẽ xuất hiện trước mắt mọi người, chúng tôi đã đang chuẩn bị lần thứ hai hợp tác rồi."
Nhưng những người khác nhìn không ra, Lam Lâm vẫn nhận biết được, cho nên mới cùng Tô Nghi chào hỏi.
Tô Nghi gật đầu: "Có thể." Nói xong cười cười: "Tuy nhiên lần này nằm trong bộ sưu tập."
Lam Lâm cong môi: "Vinh hạnh."
Một bộ sưu tập cao cấp của một nhãn hàng, lễ phục của cô có thể ở trong bộ sưu tập, cũng thật xem như vinh hạnh, hơn nữa cùng lễ phục của Cảnh Viên nằm chung trong một bộ sưu tập, Lam Lâm chưa từng dám tưởng tượng qua.
Tô Nghi rũ mắt, lễ phục của Cảnh Viên được giấu tin tức chặt chẽ, không hướng bên ngoài lộ ra, nguyên nhân cũng là chuẩn bị để Hứa Nhược Tinh mở ra dòng sản phẩm cao cấp.
SX còn chưa đưa ra dòng sản phẩm cao cấp, Hứa Nhược Tinh vốn định mượn dùng show diễn thời trang của Thế Nguyên để mở ra dòng sản phẩm cao cấp. Nhưng hiện tại có Cảnh Viên cùng Lam Lâm chiêu bài sống như vậy, nếu không nắm bắt thời cơ tốt này còn định chờ đến khi nào?
Mới vừa nói chuyện xong, điện thoại của Tô Nghi vang lên, cô từ trong túi xách lấy ra di động, là Hà Khúc gọi điện thoại.
Hà Khúc từ khi biết công ty có kế hoạch mở ra dòng sản phẩm cao cấp, tuy rằng không thể trở về tham dự, nhưng vẫn hỗ trợ đề cử nhà thiết kế. Là tiền bối mà cô ấy quen biết ở Desna cũng đang chuẩn bị về nước, Hà Khúc biết rất nhiều người muốn vào công ty SX, cô liền gọi điện báo cho Tô Nghi, hy vọng có thể tóm được tiền bối này gia nhập SX.
Tô Nghi đang tiếp xúc với tiền bối này, tuy rằng là tiền bối của Hà Khúc, nhưng cùng Tô Nghi còn từng có vài lần duyên. Hai người trước kia là cùng một trường học, chỉ là Tô Nghi không tốt nghiệp liền đi Desna, còn cô ấy là sau khi tốt nghiệp mới vào Desna, cũng có thể tính là đồng nghiệp cùng trường.
"Tô tổng giám, chị liên hệ được với người kia chưa?"
Cô lúc trước nói với tiền bối về SX có Tô Nghi, tiền bối đặc biệt kinh ngạc: "Tô Nghi?"
"Tiền bối có quen chị ấy ạ?"
"Như thế nào không quen biết?" Tiền bối cười: "Danh nhân trong trường chúng tôi."
Nói xong dừng một chút: "Cũng coi như là danh nhân của Desna."
Chuyện Tô Nghi phá cách, thật là một ngày một đêm đều nói không xong, lúc trước cô ấy chưa tốt nghiệp đã được đặc cách mời vào Desna, không biết bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét, cô cũng coi như là một người hâm mộ trong số đó.
Vào lúc cô có thể chính thức vào Desna thực tập, Tô Nghi đã có chút danh tiếng, tất cả mọi người luôn nói cô cùng Tô Nghi là bạn học, cố gắng tạo quan hệ thân thiết đi, không chừng có thể lưu lại ở Desna đó. Tính tình cô vốn kiêu ngạo, khinh thường với làm loại chuyện này, nhưng vẫn là muốn cùng Tô Nghi gặp mặt vài lần, có lần là ở tiệc rượu, Desna tổ chức họp thường niên. Cô không uống được rượu, còn bị lãnh đạo mời rượu, là Tô Nghi đứng ra thay cô uống vài chén. Tô Nghi cũng không phải chỉ chắn rượu thay cô, còn uống thay rượu cho những người khác.
Ngay lúc đó ấn tượng đầu tiên, tửu lượng Tô Nghi thật tốt.
Dần dần mới phát hiện, Tô Nghi dùng phương thức như vậy, chiếu cố' hậu bối', tuy rằng cô cùng Tô Nghi là học sinh cùng trường, nhưng cô đúng là vào công ty sau Tô Nghi, về lý, là hậu bối.
Sau lại từ đáy lòng muốn có quan hệ tốt cùng Tô Nghi, không phải lôi kéo làm quen cái loại này, là thật sự muốn cùng Tô Nghi làm bằng hữu. Lúc đó Tô Nghi lại từ chức về nước, làm tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
Tô Nghi về nước, cô cũng không liên lạc qua.
Hiện tại nghe được Hà Khúc nói đến tên của Tô Nghi, đột nhiên có loại thời gian trôi qua thật lâu.
Hồi còn ở Desna, cô có nghĩ tới cùng Tô Nghi hợp tác, đương nhiên, khi đó ai cũng muốn được hợp tác chung với Tô Nghi.
Không nghĩ tới ở Desna không có cơ hội, hiện tại về nước ngược lại có cơ hội này.
Do đó cô vui vẻ đồng ý Tô Nghi mời.
"Đúng vậy, Hứa tổng đang cùng cô ấy ký hợp đồng."
Hà Khúc thở phào: "Vậy là tốt rồi, chờ em học tập kết thúc, em cũng sẽ mau chóng trở về."
Tô Nghi cười cười: "Không vội."
Nói xong treo điện thoại, Linh Linh đi đến bên người, dò hỏi: "Tô tổng giám, em phối đồ như thế này nhìn có ổn không ạ?"
Tô Nghi nhìn cô ấy khoác lên bộ đồ mới, thanh xuân dào dạt, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhạt, đầy mặt căng tràn sức sống tuổi trẻ vô cùng đáng yêu, cô hỗ trợ sửa sửa vạt áo, từ bên cạnh cầm lấy một trang sức phối đồ cho trang phục, kẹp lên áo, cười nhạt: "Rất đẹp."