Nhân Gian Nổi Sóng

Chương 48: Quỳnh Như cùng Quỳnh Phương có thai




Trở về nhà trình diện cha mẹ xong thì Minh lên phòng của mình ngủ một giấc tới sáng mai sau một ngày mệt mỏi. Buổi sáng ngày mai đã tới, cậu lên trường ĐH Bách khoa nhập học tiếp và ghé ngôi biệt thự của riêng cậu thăm hai cô vợ hồ ly xinh đẹp của mình. Vừa thấy chiếc Mer quen thuộc dừng trước cổng, Quỳnh Như và Quỳnh Phương reo lên vui mừng hớn hở chạy ra mở cổng đón cậu vào. Họ chăm sóc cậu như người vợ thực thụ vậy, cậu ở lại làm tình với hai nàng đến tận chiều tối mới về.

Khi đã nhập học và Minh dọn đồ đạc hẳn về biệt thự để sống cùng hai cô vợ hồ ly xinh đẹp của mình và cũng tiện bề đi học luôn, được hai nàng thương yêu hết mực, chăm sóc cho cậu từng miếng ăn, giấc ngủ và hai cô bé thay phiên nhau mỗi tối ngủ với cậu và phục vụ nhu cầu tình dục cho chồng mình. Khi làm tình để đỡ vướng mắc quần áo, Minh nói với Quỳnh Như và Quỳnh Phương mỗi khi có cậu trong biệt thự thì hai nàng không được phép mặc đồ mà phải trần truồng hoàn toàn để cậu có thể làm tình với hai nàng bất cứ lúc nào lúc tùy thích. Hai nàng thẹn đỏ mặt lên và bẽn lẽn nói: “Tụi em xin vâng lệnh chồng!”

Minh cười: “Vậy mới là vợ yêu của anh chứ!”

Đến giờ cơm, Quỳnh Như nắn bóp hai bầu vú căng tròn của mình để cho sữa bắn vào ly, nàng muốn bồi dưỡng chồng nàng sau mấy đêm làm tình với hai chị em nàng liên tục do nhu cầu tình dục của hai người dạo này cao thất thường nên đòi Minh chiều tới tập khiến cậu cũng hơi... sợ. Đang ăn Minh cứ nghía cơ thể trắng nõn và trần trụi của hai cô vợ khiến cậu muốn bế hai nàng lên bàn và phang ngay tại chỗ. Vừa tính thực hiện nhưng may có lý trí ghìm cậu lại, dù gì cũng phải ăn xong bữa đã chứ rồi muốn làm gì thì làm.

Cuộc sống êm đềm và hạnh phúc cứ thế trôi qua, thi thoảng Minh vẫn lệnh cho Quỳnh Như và Quỳnh Phương xem tình hình Thùy Trang và Thúy Diễm ra sao, mỗi lần như thế hai nàng đều báo cáo lại là hai cô vợ kia đêm nào cũng khóc vì nhớ thương cậu chứng tỏ họ vẫn yêu cậu tha thiết khiến Minh cảm thấy có lỗi với hai người họ. Cậu rất muốn đi thăm Thùy Trang với Thúy Diễm nhưng sợ có sẽ gây nguy hiểm đến hai nàng, nhất là Thùy Trang, bào thai đang dần hình thành trong bụng của nàng nếu để bè lũ Quỷ vương mà biết nơi trú ngụ của nàng thì hắn sẽ phái người đến giết mẹ con nàng ngay. Thôi thì cứ tùy theo tình hình thực tế mà hành động vậy. Nhìn Quỳnh Như và Quỳnh Phương đang trần truồng ở trước mặt khiến cậu lo lắng thêm vì hai người họ chưa có biểu hiện gì của việc có thai cả, nếu biết để còn biết đường mà tính nữa chứ. Bị hai cơ thể trần trụi đó quyến rũ khiến cậu hưng phấn lên ngay và quên mọi chuyện đang nghĩ, kệ cứ quất hai nàng trước đã rồi chuyện gì cứ để đó tính sau.

Một buổi sáng chủ nhật, Minh được nghỉ học và đang ngủ thẳng cẳng do ân ái với hai cô vợ hồ ly nguyên đêm nên rất là mệt. Quỳnh Như và Quỳnh Phương dậy sớm, cảm thấy mắc tiểu nên cả hai lò dò đi xuống nhà tắm để đi tiểu. Cũng chẳng thèm mặc quần áo, hai nàng trần truồng như nhộng mà bước đi, từ khi Minh lệnh cho hai nàng không được phép mặc quần áo nên hai cô bé đã quen vậy rồi. Tiểu xong hai nàng rửa âm hộ rồi đi về phòng.

Bỗng dưng hai nàng cảm thấy không chịu nổi, một cơn buồn nôn bỗng xông lên trong người. Không kịp chạy vô nhà tắm, cả hai ngồi bệt xuống nôn thốc nôn tháo mọi thứ trong bao tử. Ngay lúc đó thì có tiếng chân từ căn phòng Minh bước hướng tới đây và Minh xuất hiện. Trần truồng, côn thịt dài nửa cứng nửa mềm lúc lắc phía trước cái mu đầy lông lá. Hai nàng cũng không quan tâm được nhiều nữa chỉ biết ngồi xổm, cong người như con tôm luộc mà nôn khan đến mức xanh mét mặt mày, tay chân run rẩy, thở muốn không nổi nữa.

Sau đó Quỳnh Như chợt thấy mình được hai cánh tay rắn chắc bế ngửa ra, rồi sau đó là gương mặt lo lắng của Minh xuất hiện bên trên mặt nàng, rồi nàng thấy mình được bế vô trong phòng ngủ. Nàng ráng chặn cơn nôn khan, rên rỉ: “Ụa, vợ muốn ói quá chồng ơi, ụa ụa.”

Cậu đưa cái khăn tắm sạch đưa cho nàng rồi nói nhanh: “Em nôn ra cái khăn này đi để anh bế Quỳnh Phương vô với lau dọn nữa, hai em mà có mệnh hệ gì thì kẻ làm chồng như anh hổ thẹn lắm.”

Quỳnh Như gật đầu, nôn khan mấy lần nữa mà chẳng ra được chút gì. Xong rồi nàng dần dần thấy đỡ hơn nên đưa trả cái khăn lại cho Minh, hai bầu vú phập phồng thở dốc, mồ hôi túa ra như tắm. Minh mới lấy một cái khăn giấy ở hộp khăn ngay đầu giường, lau miệng cho nàng, rồi lấy miếng khăn giấy khác lau trên trán, trên mặt, và cả người nàng. Xong rồi cậu mang mớ khăn giấy đó bỏ vào sọt rác ở góc phòng và quay trở lại giường đắp mền phủ kín người nàng. Tay cậu vuốt mép cái mền cho khít chặt lại theo thân hình cô bé khiến nàng cảm động, cảm nhận được sự ấm áp không chỉ từ cái mền, mà từ những hành động cùng ánh mắt lúc này của chồng nàng.

Rồi Minh lại quay trở ra ngoài bế Quỳnh Phương, nhìn cô bé nôn khan mà cậu thấy xót cho nàng, chưa bao giờ cậu cảm thấy yêu thương hai người vợ hồ ly như lúc này. Cậu cũng lấy khăn giấy lau chùi sạch sẽ cho nàng y như Quỳnh Như rồi đắp mền cho cô bé. Minh nằm giữa hai nàng, cúi xuống hôn nhẹ lên môi hai cô vợ rồi nói: “Hai em thấy khó chịu hả?.”

Cả hai gật gật đầu, Quỳnh Như lí nhí nói: “Hồi nãy em cùng với Quỳnh Phương vừa đi tiểu xong thì tự nhiên muốn ói quá chừng.”

Minh nhìn nàng thật sâu, hơi sững sờ một chút, sau đó là nhíu mày lại, đăm chiêu như nghĩ ngợi cái gì, rồi sau đó cậu mỉm cười đầy hạnh phúc nói: “Không sao đâu, biểu hiện đó là của việc mấy em đã có rồi đấy.”

Quỳnh Như và Quỳnh Phương ngơ ngác: “Có gì hả chồng? Không lẽ tụi em đã có...”

Nói tới đây thì mặt hai nàng đỏ ửng khi thấy Quang Minh cười nham nhở gật đầu xác nhận, cậu nói: “Hai em đều đã mang thai con của anh, anh nghĩ tụi mình nên ăn mừng sự kiện này.”

Nghe Minh nói mà hai nàng cảm động rơi lệ vui mừng nói: “Cuối cùng thì tụi em cũng đã đạt ước nguyện là sinh con cho ngài Thiên tử Tịnh Quang rồi.”

Minh vội nói: “Nào nào, hai em là vợ ta nên việc có thai và sinh con là bình thường, đáng lẽ chuyện này phải vui mừng chứ sao hai em lại khóc.”

Quỳnh Như và Quỳnh Phương lấy tay gạt lệ cười nói: “Vâng, vâng chồng nói đúng, việc này phải vui chứ không được khóc.”

Rồi Minh kéo tấm mền đang che cơ thể trần truồng của Quỳnh Như và Quỳnh Phương quăng sang một bên nói: “Chúng ta thêm một trận mây mưa rồi đi ăn sáng nhé.”

Hai nàng đồng thanh: “Xin nghe lời chồng ạ!”

Rồi cả ba người họ chìm trong sóng biển ân ái cho đến khi Minh hết nã đạn được thì cả ba dìu nhau đi tắm chung và cùng đi ăn ở một quán nào đó khá xa quận 3. Trong lúc đang chờ món dọn lên, Minh nhìn Quỳnh Như nói: “Em sắp tới sẽ sinh đôi hai đứa con nên có phần sẽ mệt nhọc hơn so với ba người còn lại, từ giờ cho đến lúc sắp sinh nhớ tránh làm gì quá nặng nhọc nghe chưa?”

Quỳnh Như vui sướng trong lòng khi nghe Minh nói nàng sẽ sinh đôi, nàng mỉm cười nói: “Em nghe rồi a! Chồng đừng quá lo lắng!”

Rồi Minh quay qua Quỳnh Phương cũng dặn dò như thế, cô bé mỉm cười chỉ nói: “Anh yên tâm đi, em khỏe lắm ạ!”

Minh cười gật đầu, vươn tay xoa xoa đầu bé Phương nói: “Em thì lúc nào cũng nói được câu đó mà.”

Nghe xong Quỳnh Phương chu mỏ khiến chị nàng và Quang Minh cười... khúc khích.​