Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 38




“Biết người biết mặt khó biết lòng, chuyện này rất khó nói!" Tôi bình tĩnh đáp lại.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Cả hai liên tục gật đầu, sau đó Tiểu Cân Tử cau mày nói: “Nhưng tôi nghe nói Tào gia vừa đứng ra bày tỏ lập trường, nói rằng bọn họ vô cùng bàng hoàng trước chuyện xảy ra ở nhà họ Lưu, và họ sẽ tìm ra sự thật bằng mọi giá.”

“Ý cậu là mọi chuyện không liên quan gì đến họ à?” Tôi cười.

“Vâng…đúng…đúng là như vậy.” Tiểu Cân Tử gật đầu có chút hoang mang. Sau khi do dự một hồi lại nói thêm: “Nhưng danh tiếng của Tào gia ở Mai Thành thực sự quá tốt, họ nhiều đời hành thiện tích đức. Hầu hết mọi người đều tin tưởng Tào gia.”

“Được rồi, bây giờ chúng ta không nên bàn luận thật giả đúng sai, chuyện đó không liên quan gì đến chúng ta.” Tôi dứt khoát ngắt lời.
“Đúng vậy, không liên quan tới chúng ta, chúng ta trở lại việc chính đi!” Thiết Đầu cười nói.

Anh ta lại nghiêng cái đầu to về phía tôi, thấp giọng thì thào: “Số tiền Lưu Hạo chuyển vẫn còn trong tài khoản của tôi, cậu cho tôi số tài khoản tôi chuyển sang.”

“Chuyển cho tôi làm gì? Đây là thù lao cứu người của anh.”

“Ôi, cậu đừng nói đùa, mạng của mấy huynh đệ chúng tôi là cậu cứu về, tôi làm sao có thể cứu người?” Thiết Đầu ha ha cười trừ.

Tôi biết anh ta là không dám nhận hết nên nói: “Nếu anh cảm thấy không yên tâm, cứ chuyển một phần sang chỗ tôi”.

“Vậy…như thế cũng được?” Thiết Đầu thận trọng hỏi.

Thấy tôi liếc qua, anh ta lập tức đổi lời: “Hay là, tôi… tôi chỉ chạy việc vặt nhận hàng chục là nhiều rồi!”

“Chia đôi đi.” Tôi nghĩ một lúc rồi đáp.
“A? Nhiều như vậy…không, không, không thể!..” Thiết đầu vội vàng lắc đầu.

“Anh nghĩ số tiền đó nhiều quá phải không? Quên đi, đưa hết cho tôi là được.” Tôi à lên rồi nói tiếp.

Thiết Đầu lúc này càng hoảng hơn, vội vàng xoa xoa tay, cười nói: “À thì… không ai chê tiền nhiều cả!”

"Vậy một người một nửa.” Tôi gật đầu đồng ý.

“Được, được!” Thiết Đầu cười vui vẻ, “Cho tôi số tài khoản của cậu, tôi sẽ chuyển ngay!” Tôi nói không vội và bảo anh ta mời Trương sư phụ đến.

“Tôi đi, tôi đi!” Tiểu Cân Tử vội vàng chạy tới.

Chỉ vài phút sau, Trương sư phụ đã theo cậu trai trẻ lần nữa bước vào phòng tôi.

“Tiểu Lâm lão bản, cậu tìm tôi có việc?” Trương sư phụ cười hỏi.

Tôi hỏi tình hình Dương đại thúc.

“Không sao, nhưng…hazzz, vẫn thế thôi.” Trương sư phụ thở dài.
Tôi gật đầu hỏi: “Trương sư phụ, ngoài việc chạy xe thuê, chú có bao giờ nghĩ đến tìm việc khác để kiếm sống không?”

“Kế sinh nhai khác à?” Trương sư phụ sửng sốt một chút, sau đó cười khổ nói: “Ngoài lái xe ra, tôi còn có thể làm gì nữa chứ? Nếu thật sự bắt buộc phải làm, có lẽ tôi có chút tài nghệ nấu nướng.”

“Xem ra tay nghề của Trương sư phụ khá tốt, có thể đạt đến trình độ mở nhà hàng.” Tôi cười nói.

“Ây dô, không phải khoe khoang nhưng trù nghệ của tôi thực sự khá tốt. Lúc trẻ từng bái sư học nghệ từ một vị trù sư danh tiếng, vốn định lớn hơn chút thì mở nhà hàng. Hazzz nhưng tôi thân cô thế cô, lại không có vốn…” Trương sư phụ lắc đầu tự giễu.

Tôi nói vừa hay, tôi đang có ý định đầu tư mở một nhà hàng và muốn mời Trương sư phụ gia nhập.

“A? Cậu muốn mở nhà hàng?” Trương sư phụ ngạc nhiên, “Không phải…không phải cậu muốn mở cửa hàng phong thủy à?”

“Cửa hàng phong thủy mở, nhà hàng cũng sẽ mở.” Tôi cười nói: “Như vậy, tôi sẽ đầu tư toàn bộ kinh phí cho nhà hàng, nhưng chú, Trương sư phụ, sẽ chịu trách nhiệm quản lý, cổ phần mỗi người một nửa. Chú thấy sao?"

“Chuyện này…” Trương sư phụ do dự hồi lâu, “Cậu định mở nhà hàng như thế nào?”

“Việc này tôi không biết nhiều. Về mặt kinh phí…” Tôi liếc nhìn Thiết Đầu, “Đúng thời điểm, Thiết Đầu sẽ chuyển tiền.”

“Tổng cộng là 1,8 triệu!” Thiết Đầu nói.

“A? Không…không…không!” Trương sư phụ giật nảy mình, liên tục lắc đầu, “Tôi tưởng chỉ là một nhà hàng nhỏ, nhưng…thế này…tôi chiếm tiện nghi quá lớn!”

Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay Trương sư phụ và nói: “Trước nghe tôi nói đã. Hiện tại Tú Ngọc không rõ tung tích, Dương đại thúc muốn tìm con gái e rằng phải tốn một khoảng thời gian, thân thể Dương đại thẩm lại không khỏe. Tôi đang nghĩ đến việc đưa hai người đến Mai Thành, để hai người phụ giúp trong nhà hàng, như vậy chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“Hơn nữa, số tiền này thực ra là từ tay Lưu Hạo lừa qua đây, cũng không phải tiền của tôi, vốn một nửa cổ phần sẽ giao cho vợ chồng Dương đại thúc, xem như tiền bồi thường của Lưu Hạo.”

“Tôi chỉ là sợ hai người Dương thúc Dương thẩm không nhận nên tạm thời ghi tên tôi, mỗi năm sẽ chia cổ tức cho hai vị lão niên theo cổ phần."

“Bi kịch của Dương gia, xét cho cùng, cũng có liên quan đến tôi, bây giờ ngoại trừ việc giúp đỡ vợ chồng Dương đại thúc giải quyết khó khăn trong cuộc sống tôi cũng không giúp được gì khác.”

Số tiền của Lưu Hạo vốn định đưa cho bọn họ, nhưng tôi suy đi nghĩ lại, để Trương sư phụ dẫn dắt họ cùng kiếm sống thì tốt hơn, dù sao có công việc chống đỡ qua ngày, tránh để bị người ta gạt đông gạt tây.

“Thì ra là vậy, cậu suy nghĩ thật chu đáo!” Trương sư phụ thành khẩn đáp, “Vậy tôi càng không thể lấy cổ phần!”

Tôi mỉm cười thuyết phục: “Trương sư phụ, từ nay về sau trách nhiệm điều hành nhà hàng chú sẽ phải một mình cáng đáng và phải làm thật tốt, không giống như tôi, cổ phần này chú nhất định phải nhận.”

Lời qua tiếng lại nửa buổi, cuối cùng Trương sự phụ nhất quyết chỉ lấy 30% cổ phần.

“Cái này…” Thiết Đầu ngồi bên cạnh do dự hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỗ tôi còn có 1,8 triệu, số tiền này hẳn cũng là của Dương đại thúc. Tôi… vậy thì tôi cũng nên giao ra.”

“Anh sẵn lòng?” Tôi hỏi đùa.

“Sẵn lòng.” Thiết Đầu kìm nén hồi lâu mới phun ra hai chữ, nhưng giọng nói nghe ra cũng sắp khóc đến nơi.

“Được, vậy anh cũng chuyển tiền qua đi.” Tôi gật đầu.

Thiết Đầu run rẩy, mặt nhăn nhó nói: “Vậy… có thể cho anh em chúng tôi vào nhà hàng chạy vặt được không? Ít nhất cũng cho chúng tôi một phần công việc…”

“Được rồi, 1,8 triệu này sẽ coi như khoản đầu tư của anh và sẽ chuyển đổi thành cổ phần.”

“A? Tính cổ phần cho chúng tôi?” Thiết Đầu sửng sốt.

“Không cần?” Tôi liếc nhìn anh ấy, “Vậy thì không tính nữa?”

“Cần, cần, cần!” Thiết Đầu vội vàng sốt sắng la lên, lại gãi đầu, đỏ mặt nói: “Thật ngại quá, số tiền này vốn là của Lưu Hạo, nên trả cho…”

Tôi ngắt lời anh ta: "Mua hàng phải trả tiền, người là anh cứu, lấy tiền là đương nhiên.”

“Vậy, chia cho chúng tôi một phần nhỏ thôi là được!” Thiết Đầu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng xoắn xuýt.

Cuối cùng, sau khi bàn bạc, Thiết Đầu và mấy anh em lấy 20% cổ phần, Trương sư phụ lấy 10%, để lại 60% cho vợ chồng Dương đại thúc, và theo sự kiên quyết của họ, 10% còn lại chia cho tôi.

Tôi đã suy nghĩ hồi lâu quyết định nâng cổ phần của anh em Thiết Đầu lên 30%, Trương sư phụ 20%, vợ chồng Dương đại thúc chiếm 40%, còn tôi giữ nguyên 10%.

Việc mở nhà hàng đã được quyết định, mọi chuyện còn lại thì Trương sư phụ và những người khác đương nhiên sẽ lo liệu. Sau khi bọ họ rời đi, tôi cũng kéo vali rời khỏi khách sạn.

Bi kịch của Dương gia tuy không liên quan trực tiếp đến tôi nhưng suy cho cùng thì sâu xa vẫn là do tôi gây ra. Chỉ có thể coi là một phần nghiệt duyên.

“Bảo Tử, từ nay về sau đi theo ca thôi, an tĩnh một chút.” Tôi vỗ nhẹ vào chiếc vali thì thầm, bắt một chiếc taxi bên đường đi đến khu phố cổ Hưng Hóa.

Bất động sản mà Lưu Hạo chuyển cho tôi là một ngôi nhà hai tầng có cửa hàng, nằm ngay cạnh phố cổ Hưng Hóa và rất thích hợp để làm nơi ở.