Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 3: Ba mươi sáu đồng tiền. Lôi trì




Bà lão bế tôi vào trong chính điện, đặt lên một chiếc bồ đoàn, rồi chuyển thân ra cửa, cả quá trình lưu loát không một tiếng động.Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy một bức tượng thần nữ, điêu khắc sống động như thật, phong thái yêu kiều, ngay cả nốt ruồi đỏ ở khóe lông mày trái cũng được chạm khắc tinh tế. Trên hương án cắm ba nén nhang, khói bay cuồn cuộn.

Tôi đã rơi vào trạng thái mê man khi có khi không nghe được tiếng bước chân đứt quãng, lão bà bà từ ngoài cửa bước vào, bưng một tô cháo nóng hôi hổi đặt trước mặt tôi.

Vừa đói vừa khát nên tôi cũng chẳng để ý đến bỏng hay không bỏng vươn tay chụp lấy húp một ngụm sạch bách. Cháo nóng rơi xuống bụng linh hồn tôi cũng theo đó mà trở lại, tôi hít một hơi thật sâu, cảm kích nói: “Cảm tạ bà bà đã cứu mạng con."
Lão bà bà không nói gì, bốc một nắm tro hương rải trên mặt đất mấy chữ: “Ngươi có thể leo vào trong miếu, xem như có duyên với chúng ta."

Tôi sững người một lúc rôi thầm nghĩ thì ra bà bà này bị câm? Trong đầu tôi lại xoay chuyển, chẳng trách bà ấy đứng lẳng lặng ở cửa nhìn tôi, nếu tôi không leo lên được, cho dù có chết bà ấy cũng chẳng quan tâm.

“Tại sao những kẻ đó lại chôn sống ngươi?” Á bà bà lại viết trên mặt đất.

Tôi sửng sốt: “Bà bà nhìn thấy tất cả ư?"

Á bà bà gật đầu: “Bảy ngày trước, ta thấy có người chôn quan tài trên núi, hôm nay đến đào lên, ngươi vậy mà lại chưa chết?"

Trong lòng tôi kinh nghi, không ngờ tất cả mọi chuyện đều bị lão bà bà nhìn thấy, sau một lúc lưỡng lự, tôi lần lượt kể lại những sự tình trải qua ở Tào gia, chỉ có liên quan đến Diên Vương mệnh thì tôi cố tình lược bỏ.
“Tay chân của ngươi quả thực đã phế rồi.” Bà già câm tiếp tục rải tro hương trên mặt đất.

Trong lòng tôi tràn đầy buồn khổ. Lúc này, lại một tiếng sấm rền vang lên ầm ầm trên đầu, bầu trời tràn ngập tia chớp.

Á bà bà nhìn ra ngoài vẻ mặt băn khoăn: “Đêm nay sấm sét sẽ rất mạnh, tường miếu có lẽ không chịu nổi."

Tôi sửng sốt khi nghe câu này rồi vô thức quét mắt lên vách tường và trần của ngôi miếu, khắp nơi được dán kín những lá bùa bằng giấy màu vàng, trông rất cổ quái. “Ta cần người tới đó dẫn lôi, chia sẻ một ít áp lực. Ngươi có nguyện ý đi không?” Bà già câm chỉ chỉ vào một khoảng trống trước cửa điện.

“Lấy người sống dẫn lôi?” Tôi kinh hoảng thất thanh kêu lên. "Đây chẳng phải tự tìm chết sao?"

“Nếu ngươi nguyện ý đi và sống sót, ta có thể giúp ngươi nối lại gân tay gân chân.” Bà lão câm lại viết trên mặt đất.
"Còn có thể nối lại sao?" Tôi hơi bối rối.

Bà già câm vô cảm gật đầu: "Tùy ngươi."

Tôi nhìn ra ngoài, mây đen giăng đầy trời đất sấm chớp lập lòe, trái tim tôi hồi hộp đập thình thịch. “Bà bà, có thể tìm cho tôi ba mươi sáu xu tiền đồng được không?” Tôi hít một hơi thật sâu và cẩn thận hỏi.

Bà già câm suy tư chốc lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Một lúc sau, bà mang theo một chiếc túi vải màu đen, khi mở ra thì bên trong là từng xâu tiền đồng cổ.

"Làm phiền bà bà đưa tôi ra ngoài."

Á bà bà bế tôi đi ra, đặt tôi lên khoảng đất trống ngay trước cửa miếu rồi lập tức quay người vào.

Tôi thử cử động, nhưng hai tay mềm oặt vô lực đến mức không thể cầm nổi những đồng tiền, tôi phải há miệng quắp lấy từng đồng một đặt chúng xuống đất.

Tôi muốn bày một tỏa dương trận, bản thân làm tâm ba mươi sáu đồng tiền vây xung quanh thành một vòng tròn lớn.

Tiền nằm trong tay vạn người, dương khí bên trong rất mạnh. Tỏa Dương trận này có thể dùng để kiềm chế âm khí, giam cầm tà ma, có điều ít người biết được nó còn có một cái tên khác. "Lôi trì". Nghĩa là âm tà quỷ quái không thể vượt qua lôi trì.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, trong những thứ mà tôi biết, chỉ có lôi trì miễn cưỡng có tác dụng chống đỡ lôi đình mà thôi.

Năm đó khi dạy tôi trận pháp, ông nội luôn yêu cầu tôi nắm đồng xu bằng một tay, tùy ý ném chúng một cách ngẫu nhiên, đồng xu cuối cùng ném xuống chính là lập thành vòng tròn có thể thi pháp.

Trong những năm qua, tôi đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh nhưng đáng tiếc là bây giờ tay tôi không thể động.

Tôi ngậm từng đồng tiền trong miệng, khó khăn niết xuống nền đất. Trên đầu sấm sét vang rền.

Bất chợt xa xa truyền đến tiếng nổ lớn, một cây thông bị sét đánh trúng nháy mắt cháy đen thui, trụi lủi.

Thật quá nguy hiểm, tôi tập trung tâm thần, trước khi những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống chóp mũi tôi cũng bày xong tỏa dương trận. Sau đó nước trút xuống như thác tôi kiệt sức im lìm nằm giữa vòng tròn đồng xu.

"Đùng đùng đoàng."

Trên đầu truyền đến một tiếng nổ lớn, vô số tia sét từ khắp nơi trong không trung nhắm ngôi miếu nhỏ giáng xuống, giống như cơn mưa dày đặc đang trút nước, trong nháy mắt khiến cho trời đất chói lòa, tạo thành từng vòng sáng rực rỡ như pháo hoa.

Không biết Lôi Trì có tác dụng hay không, lúc này nước đã dâng lên nửa tấc, một người sống sờ sờ nằm ngay đơ không di chuyển chính là bia sống cho lão thiên đình ngắm tới, cho dù lôi trì phát huy tác dụng thì chỉ cần chút ảnh hưởng xẹt qua cũng đủ cho tôi tan thành tro bụi.

Trong lúc chờ đợi đoạt mệnh tôi chợt nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Hạo ca và mấy người khác, họ nói phấn đầu lĩnh rất tà môn sẽ có sấm sét suốt đêm rằm tháng bảy hàng năm.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tà môn không phải là phấn đầu lĩnh mà chính là tòa nương nương miếu này.

"Rầm rầm rầm."

Đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa vang tới, theo sau là một đạo sấm sét đánh thẳng về phía tôi. Ngay lúc này ba mươi sáu đồng xu cắm xung quanh đột nhiên bắt đầu quay tròn, rồi nổ tung thành bột phấn, tôi chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Đợi khi tỉnh dậy lần nữa, phát hiện mình đã nằm gọn trên tấm bồ đoàn trong miếu, giông bão bên ngoài đã ngừng hẳn, bầu trời trong xanh sáng rõ.

Cử động một chút, toàn thân tôi ngứa ngáy nóng rực, cổ tay và mắt cá chân được bôi một lớp thuốc mỡ đen kịt tỏa ra mùi hăng nồng khó ngửi.

Á bà bà từ ngoài đi vào, nắm lấy tay chân tôi, nhìn nhìn, lại lấy một nắm tro hương viết trên đất: “Ngươi hôn mê ba ngày ba đêm. Ta đã mở vết thương và nối lại kinh mạch cho ngươi."

Tôi thảng thốt một hồi, không ngờ mình đã bất tỉnh lâu như vậy, lo lắng hỏi: "Vậy... vậy vết thương đã khỏi chưa?"

"Ăn đi!" Á bà bà không trả lời câu hỏi của tôi mà ấn cho tôi một bát cháo.

Lúc đang ăn bát cháo thứ hai thì bà ấy lại bước vào tay xách một chiếc lọ đất cao bằng đầu người.

"Sống sót trong đó trong ba ngày." Bà già câm nhanh nhẹn bế tôi lên.

“Bên trong có gì?” Tôi vội hỏi.

"Năm con tiểu quỷ nuôi được mấy chục năm."

Bà già câm buông tay, ném tôi vào rồi ấn một phiến đá xanh bịt kín miệng lọ.