Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 19




"Sư phụ! sư phụ!"

Đại đệ tử vừa hét vừa lao đến bên cạnh Tôn đạo trưởng, liên tục lay người trên đất.

Tôi lắc lắc tay đuổi bọn họ đi: "Không có việc của ngươi, cút ra chỗ khác."

"Ngươi... ngươi đừng tới đây, đừng hòng chạm vào sư phụ của ta!" Đại đệ tử tức giận nói.

Tôi ậm ừ: “Tùy ngươi.” rồi bước về phía trước.

Đại đệ tử sắc mặt đại biến nhưng không dám ngăn cản nữa vừa nhảy dựng lên vừa trốn phía sau Lưu Hạo.

Tôi đi tới, nheo mắt quỳ xuống cạnh Tôn đạo trưởng nói: "Cẩu đạo sĩ, tỉnh dậy đi."

"Ngươi..." Tôn đạo trưởng mở mắt ra, lộ ra một tia sợ hãi, xấu hổ và tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là ai?"

Tôi đáp, “Một người xem kịch.”

"Ngươi... ngươi..." Tôn đạo trưởng nghẹn cả buổi không nói thêm được gì.

Đúng lúc hắn đang bối rối, Lưu Hạo cùng đại đệ tử đi tới, nói: "Chúng ta có chuyện muốn nói, Lưu mỗ lúc trước vô lễ, không biết khách quý tới..."
Tôi phớt lờ tiếng nói của Lưu Hạo, nhìn Tôn đạo trưởng thản nhiên hỏi: "Việc để Tú Ngọc gả vào nhà họ Lưu cũng là chủ ý

của ông phải không?"

"Sao có thể!" Tôn đạo trưởng còn chưa kịp lên tiếng, Lưu Hạo đã xông lên, phản ứng kịch liệt.

Thấy tôi ngẩng đầu nhìn nhìn, Lưu Hạo ho khan, gượng gạo: "Tôi và Tú Ngọc tình cờ gặp nhau, yêu nhau rồi kết hôn. Làm sao có thể liên quan đến Tôn đạo trưởng?"

“Vậy à?” Tôi cau mày, “Vậy sao tôi lại thấy là có liên quan?”

"Cái này...có lẽ là hiểu lầm thôi?" Lưu Hạo cười khẽ.

Tôi nhìn từ trên xuống dưới hắn nói: "Lưu lão bản ấn đường u ám, sắc mặt xanh xao, đây là điềm báo đại họa, anh đã làm chuyện xấu gì sao?"

"Cái này..." nét mặt Lưu Hạo giật giật, cười khan, "Sao có thể chứ? Cậu đang nói đùa gì vậy. Mọi người đều biết, bình thường tôi chỉ làm những việc thiệt tài thiệt của, chứ tuyệt không làm những việc trái lương tâm."
“Vậy sao vẫn bị quỷ ám?” Tôi hỏi một câu không đầu không cuối.

Lưu Hạo sắc mặt tái nhợt, "Haha, cậu không cần phải cố ý hù dọa tôi, chỉ là gần đây trong nhà thật sự không yên ổn, có lẽ đã đắc tội phải ai đó. Cho nên mới nhờ Tôn đạo trưởng đến lập đàn giải pháp, có điều nói lâu như vậy tôi vẫn chưa biết mục đích cậu đến đây..."

"Nếu Lưu mỗ vô tình mạo phạm cậu hoặc bạn của cậu, xin hãy chỉ tôi biết rõ. Lưu mỗ nhất định sẽ bồi tội!"

Tôi thầm nghĩ, Lưu Hạo quả nhiên biết đưa đẩy, nói ra chỉ là để mọi chuyện êm xuôi mà thôi.

Tôi cúi mặt xuống, không hài lòng nói: "Lưu lão bản nói thế này là có ý gì? Trước đó không phải tôi đã nói là Dương đại thúc đến gặp con gái ta, nên tôi chỉ đi theo xem kịch thôi à."

“Xem kịch?” Lưu Hạo do dự.
"Chỉ là xem kịch thôi mà, không quá quan trọng, Dương đại thúc còn đang đợi, xin hãy gọi Tú Ngọc ra gặp mặt." Tôi nói.

"A? Cái này... để tôi suy nghĩ một chút." tôi hít một hơi, giả vờ vò đầu bứt tóc.

"Tôi nhớ ra rồi." tôi hơi đổi chủ đề, "Lần trước ở Giang Châu có một người đàn ông gϊếŧ vợ giấu xác, những lời anh ta nói với gia đình vợ cũng y như vậy."

"Đúng, đúng, chính là như vậy!" Thiết Đầu vỗ đùi kêu lên.

Tôi thầm cười trong bụng, đương nhiên là tôi đang bịa chuyện vớ vẩn ở Giang Châu này, nhưng Thiết Đầutựa hồ lại phối hợp rất ăn ý.

Lưu Hạo sắc mặt tái xanh, tức giận nói: "Chuyện cười này quá đáng rồi đấy?"

"Quá đáng à? Không hề." Tôi quay sang Thiết Đầu nói: "Nếu tối nay không gặp được Tú Ngọc, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

"Cậu..." Lưu Hạo nhướng mày nhìn tôi chằm chằm, "Cậu đang đi quá xa rồi đấy? Mục đích thật sự của cậu là gì? Lưu Hạo, tôi, tuy làm người khoan hậu nhưng cũng không phải tùy tiện để kẻ khác nắn bóp!"

"Anh có vấn đề gì về nghe hiểu à, tôi thay anh đi tìm vợ, anh gấp gáp cái gì?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

Lưu Hạo nhăn mặt, hừ lạnh nói: "Đây là việc riêng của gia đình tôi, tôi tự có biện pháp giải quyết, không cần các người chõ mũi vào!"

"Mặt mũi ông trắng nhợt lo lắng, giống như làm ác bị lương tâm cắn rứt a." tôi vừa nói vừa nhìn Tôn đạo trưởng đang bồn chồn nằm trên mặt đất lén lút giơ tay trái lên, tôi cũng giơ chân tàn nhẫn đạp luôn.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, Tôn đạo trưởng ôm cánh tay trái lăn lộn đột kêu gào.

"Cậu muốn làm cái gì?" Lưu Hạo vừa bất ngờ vừa tức giận.

"Đợi lúc báo án, phải nói với cảnh sát trong nhà cần phải lục soát kỹ lưỡng dưới đất đào xuống ít nhất ba thước tránh để rơi mất thứ gì." Tôi nói với Thiết Đầu.

"Cậu..." Lưu Hạo hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Cậu chắc chắn không biết nguồn gốc của ngôi nhà này phải không? Chủ nhân thực sự của ngôi nhà này là Tào gia, nhưng họ đã để tôi lo liệu trong nhiều năm."

"Tào gia nào? Rất nổi danh sao?" Tôi hỏi.

"Cậu đừng đùa nữa, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe đến Mai Thành Tào gia?" Lưu Hạo lạnh lùng đáp.

"Tôi thực sự không biết, đó là thứ gì?" Tôi nghi ngờ hỏi.

Ánh mắt Lưu Hạo rét căm, cười khẩy: "Được lắm. Nếu người bằng hữu này thật sự muốn làm khó Lưu gia và Tào gia, vậy thì tùy tiện!"

Lúc này, cách đó không xa có đột nhiên người kêu lên: "Ở bên kia!"

Ngay sau đó tôi thấy hai người đi tới. Đi phía trước là một người đàn ông trung niên gầy gò, hai bên thái dương tóc đã điểm bạc, hơi khom lưng dẫn đường. Theo sau hắn là một thanh niên sắc mặt lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng, bước đi chậm rãi nhàn nhã. Tôi liếc nhìn chàng trai trẻ vài lần, rồi quay lại nhìn người đàn ông trung niên. Người này...Tôi chợt nhớ ra người đàn ông này chính là một người khác năm đó đến phấn đầu lĩnh đào quan tài, là một kẻ nhút nhát, khi cõng tôi xuống núi, tôi đã cắn vào tai hắn ta, giả thần giả quỷ dọa cho hoảng sợ bỏ chạy thục mạng cùng Lưu Hạo.

Trong ấn tượng của tôi, người đàn ông này chắc chắn trẻ hơn Lưu Hạo, vì hắn ta cứ liên tục gọi Lưu Hạo là "Hạo ca", nhưng với hiện tại, trông hắn lưng gù tóc hoa râm, trông già hơn Lưu Hạo khoảng mười tuổi?

"Chu Tương, cậu rốt cuộc cũng tới rồi!" Lưu Hạo thấy người tới, lập tức bỏ chúng tôi lại sau mông, vội vàng tiến lên chào hỏi.

Anh ta vỗ mạnh vào vai người đàn ông, nhanh chóng đi tới chào chàng trai với nụ cười trên môi, khi nói chuyện với cậu thanh niên, anh ta có vẻ kính cẩn hơi cúi đầu và gật đầu liên tục.

Nhìn thoáng qua, có thể đoán ra xuất thân của chàng trai trẻ này vô cùng nổi bật.

Nhưng sự chú ý của tôi vẫn đổ dồn vào Chu Tường, người đứng đó nhưng không thể thẳng lưng, hai mắt ngây dại, trông rất mệt mỏi. Hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt hồng hào của Lưu Hạo. Nếu đặt hai người cùng nhau có nói cách nhau cả thế hệ cũng không ai nghi ngờ.

“Chút việc nhỏ của nhà tôi lại kinh động đến Cổ đại sư bận tâm, thật không gia thể thống gì.” Lưu Hạo liên tục phàn nàn, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui mừng.