Hàn Gia Châu tắm xong, cô bước nhẹ từng bước ra ngoài, cố gắng không kinh động đến người đàn ông đang ngồi xem đống tài liệu.
“Qua đây”. Nhan Dạ Khiêm không nhìn lấy Gia Châu một cái nhưng vẫn biết cô đang có ý định chuồng.
Gia Châu bị kêu dựt hết cả hồn, lủi thủi đi lại đứng kế bên anh.
“Anh kêu tôi làm gì?”
“Không biết mỏi chân à, leo lên đây ngồi”. Nhan Dạ Khiêm chỉ vào đùi mình ý bảo cô leo lên ngồi. Gia Châu toát mồ hôi, mẹ ơi từ lúc sinh ra đến giờ khí chất lạnh lẽo của Nhan Dạ Khiêm làm cho cô sợ nhất, cha cô còn không sợ như vậy.
Gia Châu lắp bắp nói:
“Hay là tôi đi lấy thêm cái ghế”
Nhan Dạ Khiêm nhìn qua cô, trầm giọng xuống:
“Một là em tự leo lên, hai là để tôi dùng biện pháp mạnh, cấm có cãi”
Gia Châu bĩu môi bị ép buộc leo lên. Cô choàng hai chân bên eo Nhan Dạ Khiêm, hai tay áp vào lòng ngực anh không biết nên đặt ở đâu.
Tay trái anh bất chợt ôm ngay phần thắt lưng của cô để cho cô không bị té, một tay còn lại anh đánh máy tính “cạch” “cạch”
“Cho em 2 phút trình bày”. Nhan Dạ Khiêm uy nghiêm vừa cất lời.
Gia Châu đương nhiên biết mình phải trình bày cái gì rồi, cô nói nhỏ nhất có thể vào tai anh:
"Người yêu mà hồi hôm qua Tử Ly nhắc là Trịnh Khải Vu, nhưng mà anh ta chỉ là người yêu cũ lúc đi học thôi với lại giờ anh ta là vị hôn thê của tôi nên…"bị hiểu lầm.
“Em thích hắn?”. Nhan Dạ Khiêm chen lời.
Gia Châu không suy nghĩ lắc đầu mạnh
“Không có, tôi ghét anh ta còn không hết sau mà thích được chứ”
Đương nhiên là ghét anh ta đến tận xương tủy luôn á. Ai mà biết được lúc học cấp hai Trịnh Khải Vu cấm sừng cô chứ, mà cái người kia còn là cái người cô ghét cay ghét đắng Chu Mỹ Linh!
Nhan Dạ Khiêm mặt mày căng lên dẹp công việc qua một bên nhìn cô:
“Chứ em thích ai?”
Gia Châu nói nhỏ vào tai anh:
“Không biết nữa!”
“Không biết cái gì mà không biết, nói lại”
“Tôi không biết mà…a”
Do mông cô cứ cà sát hai bắp đùi anh nên con quái vật chính giữa đã ngốc đầu lên, ai mà ngờ tay Gia Châu lỡ đụng trúng.
Nhan Dạ Khiêm cười nham hiểm, kéo tay cô dí sát vào nó bắt cô phải sờ.
“Nhan Dạ Khiêm bỏ tay tôi ra”
“Nói lại cho tôi nghe rồi tôi thả ra”
Gia Châu không biết nói gì, im lặng nhìn anh. Nhan Dạ Khiêm nhìn lại cô nói:
“Em thích ai? Hửm”
Cách hai lớp quần nhưng cô có thể cảm nhận rõ nó đang càng ngay to lên, thèm khát cô. Gia Châu buột miệng nói
“Thích anh”
“Ngoan!”. Nhan Dạ Khiêm hôn vào môi cô một cái sau đó tiếp tục làm việc.
Hai phút trôi qua, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa xua tan bồng không khí ngại ngùng này.
“Cốc cốc cốc”
“Tôi đi mở nhé?”. Gia Châu hé miệng nói với anh, nhưng cô chỉ nhận lại hai chữ:
“Ngồi im”
Thấy cô khó hiểu, anh mới không kiệm lời nói thêm:
“Cửa không khóa tôi cho phép thì họ mới được vào, còn em nhìn xem, em mặt váy ngủ hai dây bên trên còn lộ ra nhấp nhô, chân thì dài trắng nõn…” Nhan Dạ Khiêm ngừng rồi nói tiếp:
“Tôi không muốn để thằng khác thấy, chỉ có tôi mới có thể thấy thôi biết chưa?”
Gia Châu cười cười, cứ xem như được khen đi, cô kiếm cớ lánh mặt:
“Tôi buồn ngủ rồi, tôi về phòng ngủ nha”
Nhan Dạ Khiêm gật đầu, không quên ném cho cô chiếc áo khoác màu đen:
“Khoác vào cho tôi, để lộ ra một tí nào là em chuẩn bị sẵn tinh thần là vừa”
Gia Châu nhận lấy áo khoác, ung dung mặc vào sau đó đi về phía cửa.
Cánh cửa được cô mở ra là Tang Dịch, nhìn có vẻ là chuyện gấp trong rất hấp hối. Cô không chần chừ bước ra ngoài, Tang Dịch gật đầu chào cô rồi đi về phía Nhan Dạ Khiêm.
Đợi tiếng đóng cửa “Cạch” vang lên, Tang Dịch chỉnh chu báo cáo:
“Thưa lão đại, tai nạn xe lần trước quả nhiên như ngài đoán là có người đứng sau chuyện này”.
Gia Châu vừa bước chân thì nghe một loạt thông tin, cô đó giờ không có thói quen nghe lén lúc người khác nói chuyện nhưng mà chuyện này cô cũng muốn biết kẻ đứng sau là ai. Cứ xem như là vô tình nghe được đi.
Tang Dịch lại tiếp tục báo cáo:
“Tổng cộng có hai phe truy sát ngài, lần đầu là do một người phụ nữ làm 100% là nhắm đến cô Gia Châu, còn lần sau là do người kia làm cũng là nhắm vào ngài”
Khi nghe được là do một người phụ nữ Gia Châu đã ngầm chắc chắn người đó là ai, cô siết chặt lòng bàn tay lại nhẹ nhàng đi về phòng. Chuyện cần nghe cũng đã nghe, chuyện không nên nghe thì không cần thiết phải ở lại.
Mặc dù tiếng bước chân cô rất nhỏ có khi còn không phát ra tiếng, nhưng những người như Nhan Dạ Khiêm và Tang Dịch rất dễ cảm nhận được.
"Lão đại, cô Gia Châu… "
Nhan Dạ Khiêm nhìn ra cửa không biết đang nghĩ ngợi gì:
“Không sao, cô ấy là người của tôi, cô ấy muốn nghe thì cứ để cô ấy nghe”
Tang Dịch gật đầu sau đó báo cáo một loạt việc bên Anh.
…
7h tối sau khi công việc xong xui, Nhan Dạ Khiêm bước ra phòng tắm mặt bộ đồ ngủ có kiểu dáng cặp với cô, sau đó mang dép lông mềm mại đi về phía phòng bên cạnh.
Gia Châu không biết do mệt hay bị gì mà ngủ ngơ ngủ ngất, không có bất cứ lớp đề phòng nào. Nhan Dạ Khiêm đi lại ôm cô vào trong lòng, hít hà hương thơm trên người cô sau đó nằm xuống cạnh cô.
Gia Châu do say ngủ không biết trời trăng mây gió quay qua ôm lại anh như ôm gối ôm. Dây áo trên người cô tuột xuống để lộ khe hở giữa hai bầu ngực đẫy đà. Nhan Dạ Khiêm thấy vậy, thích thú cắn vào bầu ngực cô như đánh dấu chủ quyền, sau đó vùi đầu vào khe ngực bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
…
Buổi tối lúc 9h, Gia Châu tỉnh giấc bảo đói bụng, Nhan Dạ Khiêm liền bế cô đi xuống dưới lầu ăn cơm cùng cô. Sau đó lên lầu ngủ tiếp.
Có thể nói rằng bây giờ Gia Châu không còn bài xích hay tránh né Nhan Dạ Khiêm nữa mà để mặc cho Nhan Dạ Khiêm ôm ấp, làm trò xàm bậy trên người cô.
[…]
Mấy ngày lại trôi qua tình hình của Hàn Tiểu Ngọc khá tiến triển nên cô quyết định ba ngày nữa sau khi tham gia buổi tiệc do nguyên thủ Mỹ mời thì cô sẽ về Anh.