Sau khi về đến biệt thự, Nhan Dạ Khiêm bế Gia Châu lên phòng cho cô uống canh giải rượu rồi ôm cô ngủ.
..
"Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc...đừng đi mà đừng đi mà...chị xin lỗi... chị xin lỗi mà".Ba năm qua từ lúc Hàn Tiểu Ngọc bị Xà Bang bắt đi cô lúc nào cũng mơ về em ấy, người em họ mà cô yêu quý nhất cũng vì cô mà bị bắt cóc. Bên tai Hàn Gia Châu truyền đến tiếng gọi:
"Gia Châu, Gia Châu "
Hàn Gia Châu mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa ướt hết mặt cô, đặt vào mắt cô là gương mặt hốt hoảng của Nhan Dạ Khiêm. Cô ngồi dậy, tim càng lúc đập càng nhanh, miệng cô luôn lẩm bẩm:
"Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc."
Nhan Dạ Khiêm ôm cô vào lòng an ủi
"Không sao đâu có tôi đây mà, em sợ gì chứ!"
Thú thật thì lần đầu anh thấy Gia Châu sợ sệt như thế này! Lo chết đi được!
Được Nhan Dạ Khiêm ôm nhịp tim của cô cũng bắt đầu giảm xuống, cô nhớ về chuyện ba năm trước lúc đó Hàn Gia Châu chỉ mới 20 tuổi còn Hàn Tiểu Ngọc là em họ cô kém hơn cô hai tuổi.
Cha của cô có một người em chính là cha của Hàn Tiểu Ngọc - Hàn Tùng An, ông ấy không tham gia vào hoàng gia Anh nhưng năm đó gia đình Hàn Tùng An bị diệt vong là do Xà Bang ngắm đến gia đình Hàn Tùng Khang cũng là gia đình của cô nhưng vì gia đình cô có hoàng gia Anh chóng lưng nên Xà Bang ám sát thất bại nhân lúc gia đình cô ra nước ngoài tham dự hội tiệc họ đã phái sát thủ ám sát hết gia đình Cậu cô - Hàn Tùng An. Khi đó mẹ của Hàn Tiểu Ngọc đã cho cô ấy qua nhà cô ở hộ vài hôm để họ đi làm một số việc nên không bị ám sát, sau khi Hàn Tiểu Ngọc biết Xà Bang ám sát gia đình cô ấy nên cô ấy đã đơn thân độc mã đi tìm đến bọn Xà Bang. Lúc đó, Hàn Gia Châu nghe tin Hàn Tiểu Ngọc đã đi tìm Xà Bang cũng hấp tấp chạy theo, kết quả là Hàn Tiểu Ngọc bị bọn họ bắt nhưng cô đến muộn rồi, không cứu được em ấy. Từ hôm đó cha Hàn Gia Châu đã chính thức rời khỏi hoàng gia Anh.
Đến giờ, cô vẫn không biết Hàn Tiểu Ngọc đã đi đâu, hacker, sát thủ ư? Nhưng không tìm được tung tích của em ấy! Thật đáng xấu hổ!. Sở dĩ lúc cha cô đánh cô không phải là do cô tự đính hôn với người khác mà là do cha cô không muốn cô dính dáng với hoàng gia Anh thêm lần nào nữa. Chuyện năm đó cha cô nhắc cũng chính là chuyện Hàn Tiểu Ngọc mất tích.
Quay về với hiện thực Hàn Gia Châu nằm trong vòng tay của Nhan Dạ Khiêm, nước mắt nước mũi chảy ròng rã lim dim nói mớ lên:
"Xà Bang khốn kiếp bà đây nhất định sẽ tiêu diệt các người.. hic..các người cứ chờ đấy"
Nhan Dạ Khiêm đang ôm cô, cũng nghe được đoạn cô vừa nói, anh lẩm bẩm:
"Xà Bang sao? Khốn kiếp dám làm Châu Châu của ông đây khóc hả, các người được lắm"
Anh nghiến răng nói xong liền chòm qua bàn lấy khăn giấy rồi lao nước mắt cho Gia Châu.
"Ngủ ngon, Châu Châu của anh"
[....]
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng len lỏi chiếu vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tuổi 23, Hàn Gia Châu mở đôi mắt có chút ước đẫm khẽ nhìn mọi thứ xung quanh, quay mặt qua thì chạm phải gương mặt đẹp như tranh của Nhan Dạ Khiêm đang nhìn cô. Cô giật mình ngồi dậy thì bị Nhan Dạ Khiêm giữ chặt đầu kéo cô nằm xuống lại.
"Dậy sớm thế, mới có 8h thôi mà, ngủ thêm chút nữa đi"
Cô không trả lời câu hỏi của anh liền vào thẳng vấn đề:
"Tối hôm qua... "
Nhan Dạ Khiêm cười cười chen lời
"Là tôi vác em về "
"Em nói coi, em chạy đi đâu không chạy lại chạy vào địa bàn của ông đây..hừm"
Cô nghe xong có chút nhột nhột nha!. Không biết hôm qua anh ta có nghe được mấy câu mình chửi anh ta không nhỉ? Aaaaa đau đầu chết đi được.
"Em biết Xà Bang sao?"
Gia Châu đang suy nghĩ mông lung liền nhận được câu hỏi mà cô không muốn trả lời nhất.
"Không biết! "
"Ha".Nhan Dạ Khiêm chỉ biết cười nhẹ khi nghe cô thẳng thừng đáp. Cô ấy nối dối!
Cô ấy vẫn không nói cho mình biết? Rõ ràng hôm qua cô ấy ngủ mớ còn nhắc đến mà hôm nay lại thẳng thừng nói dối anh.
Gia Châu thấy mình vừa nói dối xong liền giật mình, sau lại nói không biết chứ, rõ ràng Xà Bang là kẻ thù không đội trời chung với cô cơ mà! Mẹ nó cái miệng nhanh hơn cái não.
Trên bàn bỗng truyền đến tiếng rung nhẹ. Hàn Gia Châu nhất điện thoại lên xem thử.
"Là Hạ Lan Di ". Cô bắt máy lên nghe nhưng lần này không bật chuông lớn bởi vì Nhan Dạ Khiêm nằm kế bên kia mà, không lẽ hắn ta bị điếc.
"Alo, mình nghe nè Di Di"
Hạ Lan Di thở dài nói qua điện thoại:
"Gia Châu bây giờ mình có một tin vui và một tin buồn cậu muốn nghe tin nào trước"
Nhan Dạ Khiêm nghe giọng trong điện thoại khẽ nhìn vào mắt Gia Châu.
"Ờm mình nghe tin buồn trước nhé".
Hạ Lan Di hít một luồng khí lạnh lấy tinh thần rồi nói:
"Châu Châu à chuyện năm đó của Tiểu Ngọc không phải là lỗi của cậu đâu, nếu cậu muốn nghe tin buồn trước thì mình cũng không ngại nói luôn "
Hạ Lan Di dừng lại rồi lấy hơi nói tiếp:
"Hôm qua mình điều tra tung tích của Bách Ngân thì phát hiện Hàn Tiểu Ngọc em gái họ của cậu cũng ở đó, vậy cậu cũng biết vì sao tung tích của Bách Ngân khó tìm rồi đó"
Nhan Dạ Khiêm đang nhìn vào mắt Gia Châu thì thấy mắt cô đỏ hoe lên.
Cô biết được tin của Hàn Tiểu Ngọc không biết nên vui hay nên buồn nữa. Ba năm rồi, bây giờ lại tìm được tung tích của Tiểu Ngọc sao? Mà Bách Ngân cũng lại bị Xà Bang bắt, tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế! Phút chốc cô lại suy sụp, Bách Ngân, Tiểu Ngọc à chị nên tiếp tục hay dừng lại đây. Nếu đối đầu với Xà Bang cô không sợ thua nhưng mà sợ liên lụy tới người nhà, cô có quá nhiều điểm yếu!
Đang mơ hồ chìm trong lớp màn bóng tối cô lại nghe thấy tiếng gọi:
"Gia Châu, em nghe tôi nói gì không"
Cô giật mình thoát khỏi lớp màn bóng tối kia. Cô quyết định rồi không trốn nửa, hết Tiểu Ngọc rồi lại Bách Ngân bị bắt nếu bây giờ cô không chịu bước ra thì ai là người bị bắt tiếp theo đây. Cứ nghĩ Xà Bang đã để yên nhưng bây giờ hiện thực đã vả cô một cái thật đau, họ luôn theo dõi cô ba năm trước cũng vậy, ba năm sau vẫn không chạy trốn được. Vậy thì quyết đấu đi.
Hạ Lan Di chờ một lúc định mở miệng kêu Gia Châu thì điện thoại lại vang lên tiếng nói:
"Mình quyết định rồi, không trốn nữa Xà Bang là cái thá gì mà dám dắt mũi chúng ta hết lần này đến lần khác, ba năm trước cũng vậy, ba năm sau mình không muốn như thế!"
Nhan Dạ Khiêm nhìn thấy ngọn lửa mãnh liệt trong mắt Gia Châu liền nhếch môi cười! Vợ của anh là phải như thế, không được để người khác dẫm bẹp mà phải luôn kiêu hãnh như Gia Châu!
Anh cuối xuống ngặm lấy môi Gia Châu nói nhỏ đủ để mình anh và cô nghe:
"Giỏi, muốn tôi thưởng gì nào "