Nhân Duyên Vụn Vỡ

Chương 43: Hé Lộ Thân Phận




Ngay sau khi cầu hôn thành công Ngọc Uyển không chậm trễ anh liền nhanh chóng up ảnh mình cầm tay Ngọc Uyển đặt lên bó hoa trên ngón giữa ngón tay còn có một chiếc nhẫn lấp lánh ở đó . Không cần nhiều lời Diệc Thần hỉ đặt một hình trái tim vào đó thì mọi người cũng ngầm hiểu rằng bây giờ anh đã là chồng sắp cưới của Ngọc Uyển.

Cách một nửa vòng trái đất nhưng khi Diệp Ngọc đang ngồi cạnh bà nội lướt thấy trạng thái mới nhất của Diệc Thần thì liền khoe với bà nội Lưu .

- Bà ơi xem này anh hai đã cầu hôn chị Ngọc Uyển rồi này .

Bà nội Lưu đang xem chương trình thì cũng phải dời mắt khỏi tivi nhìn vào tấm ảnh mà Diệp Ngọc cho xem .

- Đẹp đôi quá nhỉ Diệp Ngọc, không biết bao giờ hai đứa mới cho cái thân già này lên chức cụ đây .

- Bà à, từ từ rồi nhà chúng ta sẽ có tiếng cười trẻ con mà .

- Cháu đó Diệp Ngọc à, bây giờ là sinh viên năm 3 rồi đó tập chung học hành sau đó muốn sau ta cũng chiều .

Bà yên tâm, cháu phải được bế con cho anh hai đã .

Hai bà cháu vui vẻ nói chuyện dưới phòng khách đương nhiên Hà Như cũng nghe thấy, thực sự bà vẫn không hài lòng về Ngọc Uyển nhưng chuyện bà gây ra vào mấy tháng trước đó thực sự rất khó bỏ qua .

Hà Như vốn định xuống nhà nhưng rồi nghe thấy chuyện Diệc Thần cầu hôn thì lại không đành lòng mà bỏ về phòng, Lưu Vũ thấy vợ mình vẻ mặt không tốt liền biết có chuyện ông liền hỏi .

- Bà thấy Diệc Thần đăng ảnh con bé đó lên rồi à ?

- Tôi chỉ là không hài lòng về con bé đó lắm .

- Người sống với con bé nửa đời về sau là Diệc Thần chứ không phải bà, với cả chuyện trước đó hình như bà chưa sang thăm con bé thì phải ?

- Có thời gian tôi sẽ sang .

- Chỉ là bà vẫn chưa chấp nhận con bé mà thôi, thực ra một buổi gặp mặt không hề khó với bà . Bà biết tính mẹ rồi đấy nếu bà không chịu nghĩ thông thì cũng rất khó chuyện của Diệc Thần cứ để cho nó lo lớn rồi không cần sự bảo bọc của cha của mẹ nữa đâu .

Lưu Vũ nói một hồi sau đó liền đứng dậy đi xuống dưới nhà, người vợ của ông rất khó bảo về tính cách có lẽ sẽ phải nói cho bà ấy hiểu .

Ở nửa bên kia trái đất .

Diệc Thần và Ngọc Uyển dùng bữa xong cả hai chưa vội về khách sạn mà cùng nhau đi dạo dưới ánh đèn đường của Paris . Cả hai đang cùng nhau nắm tay dưới cái tiết trời xe lạnh thì đột nhiên va phải một người đàn ông trung tuổi, nhìn ông ấy có nét giống người Châu Á .

- Xin lỗi chú có sao không ạ ?



Người đàn ông đó bất ngờ khi cả Diệc Thần và Ngọc Uyển là người Châu Á nhìn kĩ lại thì Ngọc Uyển có phần giống vợ ông .

- Hai cháu người Châu Á sao ?

- Vâng chúng cháu đến đây du lịch, thật may khi gặp được đồng hương bên này.

- Ta cũng chỉ là đi du lịch cùng gia đình thôi, mà nhìn cậu trai trẻ này có vẻ quen mắt mạn phép cho ta hỏi cháu có liên quan đến họ Lưu không ?

- Cháu là Lưu Diệc Thần, hai bọn cháu sống ở thành phố Q.

- Cháu là con trai Lưu Vũ sao ?

- Dạ đúng rồi sao chú biết vậy ? Cháu cứ hỏi ông ấy về Hạ Quốc thì ông ấy sẽ biết, vậy cháu gái tên gì ?

- Cháu là Hạ Ngọc Uyển .

Vừa nói xong tim người đàn ông trước mặt bỗng hẫng đi một nhịp, cái tên mà cả đời này ông thực sự nợ rất nhiều . Diệc Thần thấy người đàn ông trước mặt sắc mặt biến đổi thì cũng biết là Ngọc Uyển có mối quan hệ với người đàn ông này . Nhìn kĩ lại thì Ngọc Uyển cũng có nét thoáng qua giống người đàn ông trước mặt .

- Vậy gia đình chú đâu ?

- Vợ ta ở lại khách sạn đợi ta ra ngoài có chút việc, hai đứa cứ đi chơi đi nhé lúc nào quay lại về quê thì bảo bố dẫn sang nhà ta chơi .

Nói xong người đàn ông ấy vội đi nhanh ngược lối với hai người . Diệc Thần biết chuyện này không hề đơn giản nhưng anh không để lộ ra quá nhiều mà liền cầm tay Ngọc Uyển đi tiếp . Cả hai cùng nhau đi dạo một vòng nhỏ rồi cũng quay trở lại khách sạn, vừa bước vào đóng cửa lại thì Diệc Thần ngay lập tức đã bị Ngọc Uyển đè vào cửa hôn tới tập điều này khiến cho Diệc Thần rất bất ngờ, không nghĩ rằng hôm nay Ngọc Uyển lại mạnh bạo đến vậy .

*Chut

- Cảm ơn anh về món quà nhé .

Sau khi cả hai trao nhau một nụ hôn sâu thì Ngọc Uyển hơi lùi lại nói với Diệc Thần, biết cô gái nhỏ chỉ mạnh bạo đến đây thì anh mỉm cười với anh như vậy là đủ rồi .

- Em cũng có một món quà cho anh .

- Quà gì thế ?

Diệc Thần nghe Ngọc Uyển sẽ tặng quà cho mình thì liền mong chờ mà hỏi .



- Anh lại giường ngồi quay lưng lại .

Biết bảo bối nhỏ lại dở trò Diệc Thần cũng chiều theo mà làm như lời cô nói . Sau khi Diệc Thần vào chỗ ngồi Ngọc Uyển liền nhanh chóng mở tỉ đồ ra lấy gì đó rồi chạy vào nhà tắm . Đứng trước gương nhìn bản thân sau khi đã thay đồ thì Ngọc Uyển đỏ mặt, bộ đồ này có vẻ quá hở rồi nhưng giờ này đâm lao thì phải theo lao thôi biết sao giờ .

*Cạch

Tiếng cửa phòng nhà tắm mở ra Diệc Thần biết Ngọc Uyển đã ra thì liền nôn nóng hỏi cô .

- Anh được quay lại chưa ?

- Anh nhắm mắt vào em bảo mở với được mở .

Diệc Thần cũng ngoan ngoãn làm theo lời Ngọc Uyển mà nhắm mắt vào, Ngọc Uyển từ từ đi đến trước mặt Diệc Thần rồi bảo anh mở mắt ra.

- Anh mở mắt ra được rồi .

Diệc Thần từ từ mở mắt ra, suýt chút nữa thì chảy máu mũi vì hình ảnh trước mặt mình Ngọc Uyển quá đỗi là gợi cảm rồi .

- Anh đợi lâu lắm đó, bây giờ mới có thể thấy trước mắt .

Nghe Diệc Thần nói thế Ngọc Uyển liền ngây thơ hỏi lại.

- Anh thấy khi nào ?

Không nói nhiều lời Diệc Thần liền kéo Ngọc Uyển ngồi xuống lòng mình sau đó chỉ tay ra cái cửa kính trước mắt mà nói .

- Em quên phòng này thiết kế bằng kính à ? Nãy giờ anh chỉ đợi hình ảnh chân thực này thôi .

Diệc Thần nói xong thì Ngọc Uyển mới nhận ra cô đã sơ xuất rồi, nhưng dù sao thì trước hay sau vẫn là của anh cả thôi .

- Em làm anh bất ngờ thật đấy .

- Vậy sao ?

Đúng vậy, quà này lớn quá rồi .

Nói xong Diệc Thần liền rướn người lên hôn vào môi Ngọc Uyển, hai đầu lưỡi bắt đầu thâm nhập vào nhau tiếng chóp chép cứ thế vang vọng khắp căn phòng cả hai đang ở .