Nhân Duyên Vụn Vỡ

Chương 40: Cần Sự Thật




Diệc Thần và Diệp Ngọc nói xong về chuyện tai nạn của Ngọc Uyển xong anh cũng nói với Diệp Ngọc giúp anh tiếp quản công ty một thời gian, sức khỏe Ngọc Uyển ổn định lại thì sẽ quay trở lại làm việc .

Nằm viện 5 ngày cuối cung Ngọc Uyển cũng được về nhà, vì hạn chế đi lại nên cô vẫn phải nằm ở nhà cho ổn định lại xương . Diệc Thần ở nhà chăm sóc Ngọc Uyển từng chút một tỉ mỉ như là mẹ chăm con vậy .

Diệc Thần anh không đi làm sao ?

- Anh tạm nghỉ một thời gian chăm em, Diệp Ngọc tiếp quản giúp anh có chuyện gì quan trọng thì anh sử lý hộ . À công việc của em anh gửi đơn xin thôi việc rồi, nếu em khỏi thì sang bên anh làm việc trước đó em chả phải đi phỏng vấn đó là ước mơ của em sao ?

- Anh bây giờ thì giỏi rồi, em không nói lại được luôn .

- Thôi nào tất cả là tốt cho em nhất mà

Ngọc Uyển lườm yêu Diệc Thần, càng nhìn cô càng cảm thấy sao con người này ngày càng đẹp trai vậy nếu có thể cô muốn anh không được ra đường luôn . Cả hai ở nhà cùng nhau một tuần đầu tiên Diệc Thần luôn tìm việc gì đó nhẹ nhàng để cả hai cùng thư giãn đương nhiên chỉ một lát thôi là anh lại bảo Ngọc Uyển lại trong nhà nằm vì lưng của cô hạn chế đi lại .

Cả hai đang cùng nhau nằm xem tivi thì điện thoại Diệc Thần vang lên tin nhắn anh cầm lên xem thì đó là tin nhắn của Diệp Ngọc, Diệc Thần liền quay sang nói với Ngọc Uyển là Diệp Ngọc nhắn về công việc anh cần sử lý đành để cho cô nằm lại phòng một mình vậy .

Vào phòng làm việc, Diệc Thần lấy máy ra gọi cho Diệp Ngọc .

- Anh hai, bây giờ em đưa Hải Liên về căn cứ còn việc thu mua công ty nhà cô ta thì em làm được 80% rồi nếu bây giờ muốn mua hẳn luôn thì hơi khó có lẽ phải để thư thư thời gian ra .

- Ừ, chuyện thu mua từ từ, chúng ta vốn dĩ nắm rõ phần thắng rồi không cần vội . Còn về Hải Liên em cứ áp dụng theo luật căn cứ anh để cho em sử lý đừng làm anh thất vọng .

Được rồi em biết rồi .

- À, tối sang nhà anh bạn Ngọc Uyển một lát anh về nhà chính có việc .

- Em biết rồi .

Diệp Ngọc tắt máy cô bé cũng biết Diệc Thần về nhà chính lần này có mục đích gì nhưng mẹ làm như vậy quả thực chính cô cũng không chấp nhận được .

Tối hôm đó Diệc Thần nói với Ngọc Uyển rằng Diệp Ngọc sẽ sang chơi anh đi có chút chuyện, Ngọc Uyển từ hôm ra viện cũng chưa được gặp cô bé nên cũng rất nhớ .

- Chị dâu ơiiii .



Chưa thấy người đã thấy tiếng chỉ có thể là Diệp Ngọc, một bộ đồ thể thao mát mẻ tay sách một giỏ đồ ăn tới . Vừa vào đến nhà đã thấy Diệc Thần đứng đó không gặp được người mình muốn gặp Diệp Ngọc liền thay đổi thái độ .

Chị Ngọc Uyển đâu anh ?

- Em ấy đang tắm, anh làm cơm cho cả em rồi . Vào ăn đi đã lát anh mới đi .

Vậy là Diệp Ngọc đành đưa giỏ đồ cho anh trai mình đi gọt lát nữa cho hai chị em còn mình thì đi gọi người muốn gặp .

- Chị Ngọc Uyển ơi, chị ơi để em đỡ chị ra .

Ngọc Uyển lưng vẫn còn đau lom dom đi ra đã thấy Diệp Ngọc ngồi ngoài cửa nhà tắm đợi .

- Em sang lúc nào vậy ?

- Em mới sang thôi . Chị ơi ra ăn thôi, anh hai chuẩn bị hết đồ rồi .

Ngọc Uyển cũng để cho Diệp Ngọc đưa ra ngoài nhà bếp, trong bữa cơm Diệc Thần luôn rải cơm chó cho Diệp Ngọc ngồi đó hành động rất tự nhiên như mọi ngày chỉ có anh và Ngọc Uyển ở nhà sự tồn tại của Diệp Ngọc hoàn toàn bằng không .

Ăn cơm xong Diệc Thần rửa bát phục vụ hai tiểu tổ tông rồi mới sang nhà chính, vừa vào nhà anh đã thấy ba mẹ ngồi đó đang xem ti vi, vì biết hôm nay bà nội sang nên anh hỏi trước .

- Bà nội đâu rồi ba mẹ ?

- Bà ăn xong đã đi lên phòng nghỉ rồi, con đến đây có chuyện gì không ?

Vì bình thường có chuyện thì Diệc Thần mới về nhà nên Lưu Vũ tò mò hỏi, không nhiều lời dài dòng Diệc Thần ngồi xuống quay sang phía Hà Như .

- Mẹ có điều gì giấu con sao ?

- Không ... ... mẹ làm gì có điều gì mà giấu con .

Hà Như hình như chột dạ mà vội vàng phủ nhận, Diệc Thần nhìn mẹ mình cười khẩy anh không ngờ bà lại là người tiếp tay cho Hải Liên hại Ngọc Uyển nhà anh .

- Vậy thứ 2 tuần trước mẹ có gặp Ngọc Uyển tại quán cà phê gần công ty cô ấy đúng không ?



- Mẹ mẹ ... ...

......

Hà Như bị Diệc Thần nói trúng điều đã giấu từ tuần trước thì liền ấp úng trả lời con trai mình .

- Mẹ à, con mong mẹ hiểu cho Ngọc Uyển cô ấy và con là yêu nhau thật lòng mẹ cứ ngăn cản như vậy thì bao giờ con mới lấy được vợ . Còn nữa vụ tai nạn Hải Liên gây ra con cũng biết rồi .

- Cái gì tai nạn ?

Lưu Vũ nghe con trai mình nói từ nãy giờ đề cập đến tai nạn thì quay sang nhìn Diệc Thần mà hỏi .

- Đúng rồi, trên chiếc xe gây ra tai nạn cho Ngọc Uyển có mẹ ngồi trên đó . Có lẽ mẹ và cô ta chỉ nghĩ rằng đâm Ngọc Uyển là chỉ gây ra tai nạn bên ngoài cho cô ấy thôi à ? Mẹ à mẹ đã tiếp tay cho cô ta hại chết đứa cháu đầu lòng của mẹ rồi đấy .

- Cái gì ? Con nói vậy có nghĩa là con bé đó mang thai sao ?

Hà Như vốn dĩ ban đầu chỉ nghĩ như lời nói của Diệc Thần là gây ra tai nạn cho Ngọc Uyển nhưng không thể ngờ bà lại tiếp tay cho việc hủy hoại một sinh mạng .

- Mẹ, mẹ không ngờ sự việc lại đi xa như vậy .

- Bởi cái không ngờ của mẹ mà giờ đây tinh thần Ngọc Uyển bị tổn hại rất nhiều đấy .

Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con đang căng thẳng thì bà nội từ trên nhà đi xuống, vừa vặn thay bà nghe thấy việc Ngọc Uyển sảy thai bà liền đanh mặt nói.

- Hà Như cô đã gián tiếp làm hại cháu dâu tôi ?

- Mẹ ...

- chuyện đó chỉ là sự cố thôi ạ .

Diệc Thần cháu về chăm sóc Ngọc Uyển cho tốt, ngày mai ta sẽ sang còn chuyện này để ta giải quyết ta nghĩ rằng cháu tin tưởng vào lời nói của ta .

Diệc Thần không nói gì thêm bà anh đã nói vậy thì anh cũng không đề cập về chuyện này nữa . Hà Như nhìn theo bóng lưng con trai mình mà lòng dấy lên đầy tội lỗi .