Cả Diệc Thần và Ngọc Uyển trở lại nhà đã quá nửa đêm, cả hai tắm rửa sau đó chuẩn bị đi ngủ thì Ngọc Uyển nhận được tin nhắn của Hà Như .
" Này mai ta muốn gặp cô , địa điểm tôi sẽ gửi "
Ngọc Uyển nhìn tin nhắn mà lòng nặng trĩu, vốn dĩ hôm nay gặp bà tại ngà bà nội Diệc Thần thì cô cũng đã lường trước được điều này .
Diệc Thần từ bên trong đi ra thấy Ngọc Uyển ngồi thẫn thờ ra đấy thì đoán được cô đang có chuyện liền lại gần ôm lấy cô vào lòng .
Có chuyện gì sao ?Không sao đầu chỉ là có chút việc tại công ty thôi anh .Chú ý sức khỏe nhé, đừng tham công tiếc việc mà lại không lo cho bản thân .Em biết rồi mà . Anh tắm xong rồi thì đi ngủ thôi, em buồn ngủ rồi .Diệc Thần cũng không nói gì , mỉm cười cùng cô lại giường ngủ cả hai ôm nhau ngủ sau một ngày dài mệt mỏi .
Diệc Thần lúc nào trước khi đi ngủ cũng phải thơm lên trán Ngọc Uyển mội cái thì anh mới có thể ngủ ngon được thì phái .
Ngày hôm sau .
Vẫn như mọi khi Diệc Thần đưa Ngọc Uyển đến công ty rồi anh mới đến công ty mình, đã nhiều lần anh nói cô về công ty anh làm trợ lý cho anh nhưng Ngọc Uyển từ chối vì cô biết rằng trong mội trường công việc nếu có ai biết cô là bạn gái chủ tịch đều sẽ có những người vì công việc mà nịnh bợ hay vì công việc mà ghen ghét cô .
- Hôm nay có lẽ em về muộn, anh về trước nhá không cần đón em .
Ngọc Uyển chuẩn bị bước xuống xe thì quay lại nói với Diệc Thần , nhìn vẻ mặt của anh cô biết rõ là anh không muốn chút nào rồi nhưng Ngọc Uyển có lý do riêng của mình .
Công việc dạo gần đây lại nhiều à? Vậy em cố gắng về sớm nhé anh sẽ nấu cơm đợi .Em biết rồi mà .Diệp Ngọc thơm nhẹ lên má Diệc Thần như lời tạm biệt, yêu nhau 6 năm nhưng những hành động dễ thương của cô vẫn làm anh sao xuyến. Nhưng hôm nay từ lúc Ngọc Uyển bước ra khỏi xe trong lòng Diệc Thần liền có cảm giác lạ , như muốn giữ cô lại để bảo vệ vậy .
Ngọc Uyển rời khỏi xe Diệc Thần liền đi lên công ty, anh nhìn theo bóng dáng thấy cô vào trong rồi thì mới có thể yên tâm mà lái xe rời đi nhưng cảm giác lo sợ ấy vẫn cứ lâng lâng trong anh không thể tả được .
Buối chiều hôm ấy .
Tan làm Ngọc Uyển theo lời hẹn của Hà Như mà đi đến quán cà phê bà hẹn gần đó, nhưng cô gái nhỏ Ngọc Uyển vẫn không hay biết ở một chiếc xe đậu không xa đang có một ánh mắt ghen ghét nhìn về phía cô mà nói .
" Tao hi vọng mày không sống qua nổi hôm nay "
Đây là lần thứ ba Ngọc Uyển gặp mẹ anh, vẫn như hai lần trước bà tao nhã đã ngồi đó đợi sẵn cô. Ngọc Uyển lễ phép đi tới đối diện bà ngồi xuống .
Cháu xin lồi vì để bác đợi ạ .Không sao, ngồi xuống đi .Dạ .Có vẻ như lần trước tôi nói gì cô vẫn không hiểu nhỉ? Hay là cô thèm khát cái chức vị thiếu phu nhân nhà họ Lưu chúng tôi đến vậy mà bỏ qua lời nói của tôi ?Dạ , chắc bác hiểu lầm rồi ạ . Cháu và anh Diệc Thần yêu nhau đã 6 năm quãng thời gian không phải là ít ạ .Chúng cháu là yêu nhau thật lòng và cháu cũng không phải vì chức vị thiếu phu nhân gì đó mà yêu anh ấy ạ .
Cháu mong bác có thể hiểu cho chúng cháu, nếu không còn việc gì nữa cháu xin phép đi trước ạ .
Ngọc Uyển cầm túi định đứng dậy thì nhận ngay một cốc trà mà Hà Như đang uống, tuy trà đã nguội nhưng cô cảm thấy thật nóng thật tủi thân làm sao .
- Đây coi như là lần cảnh cáo cuối cùng tôi dành cho cô .
Nói xong Hà Như cầm túi rời đi trước Ngọc Uyển , cô bình tĩnh cầm túi đi vào nhà vệ sinh lau lại sạch sẽ trang phục không để lại dấu vết vì cô biết khi về nhà Diệc Thần rất tinh mắt anh rất dễ nhìn thấy những vết bẩn nhỏ này . Nhưng lau mãi mà không hết cô đành gọi Ngọc Dao cầm cho mình mượn cái áo của cô ấy vậy .
Ngọc Uyển thay xong đồ bước ra ngoài trước đợi Ngọc Dao đang mua nước bỗng chợt cô thấy bên kia đường là một quán bánh ngọt, biết bạn mình thích ăn đồ ngọt Ngọc Uyển liền không do dự mà đợi đèn xanh đi bộ bật sáng rồi sang đường mua bánh cho bạn mình . Nhưng bất chợt ở đâu một chiếc ô tô vượt đèn đỏ lao tới phía
Ngọc Uyến với vận tốc rất nhanh khiến cho Ngọc Uyễn không kịp tránh và rồi chiếc ô tô đó đâm thảng vào người cô hất ra xa rồi chạy mấy giữa lòng đường .
Ngọc Dao vừa đi ra thì nhìn rõ mồn một người trong chiếc xe ấy là ai, không ai khác đó là Hải Liên và Hà Như nhưng hình như Hà Như bên cạnh đang cố gắng cản Hải Liên lại thì phải nhưng chuyện đó không quan trọng bằng việc cô bạn thân của cô đang nằm giữa đường. Ngọc Dao vội vàng vứt luôn ly trà thơm vừa mua xuống đất chạy đến chỗ vừa sảy ra sự việc ôm Ngọc Uyển lên mà khóc kêu cứu .
- Mọi người gọi giúp tôi xe cứu thương với, làm ơn đấy. Ngọc Uyển cậu nghe thấy tớ nói gì không? Làm ơn đấy
Ngọc Uyển ơi .
Rất nhanh chóng xe cứu thương đã được gọi đến Ngọc Uyến được đưa lên xe đi thắng tới bệnh viện. Ngọc Dao bên cạnh khóc hết nước mắt, lúc nãy cô còn nhìn thấy bên dưới bạn mình cũng chảy máu điều đó làm cho cô rất sợ.
Trên đường đi đến bệnh viện Ngọc Dao đã nhanh chóng gọi điện cho Diệc Thần đến bệnh viện ngay. Khi nghe tin này Diệc Thần đang nấu dở cơm liền tắt bếp để đó vội vàng lấy xe lái đến bệnh viện với tốc độ rất nhanh .
Đến nơi anh vội vàng chạy đến trước khoa cấp cứu mà lòng như lửa đốt, chỉ thấy Ngọc Dao ngồi đó anh vội vàng hỏi .
Ngọc Uyển em ấy sao rồi ? Lúc sáng tôi vẫn còn nói chuyện với em ấy mà?Anh bình tĩnh nghe tôi nói đã .Ai, là kẻ nào ?Ngọc Dao biết hiện giờ Diệc Thần rất lo cho Ngọc Uyển liền nhanh chóng trả lời anh .
- Là Hải Liên , trên xe tôi còn nhìn thấy có cả mẹ anh .
Diệc Thần như không tin vào tai mình, tại sao mẹ anh vẫn chấp mê bất ngộ với người con gái điên kia đến vậy đã thế còn cùng ả ta gây ra tai nạn cho Ngọc Uyển chuyện này lần này Lưu Diệc Thần anh đây phải làm triệt để .