Hạ Ngọc Uyển một cô gái luôn vui vẻ lạc quan với mọi thứ sảy ra với mình , cô sống trong trại trẻ mồ côi từ lúc 3 tuổi , khi các sư cô gặp được Ngọc Uyển thì cô đang trong trạng thái dần mất nhận thức do đầu có vết thương và chảy máu quá nhiều .
Từ đó Ngọc Uyển được nhận nuôi sống trong trại trẻ mồ côi ở một vùng xa hẻo lánh , nơi đây cũng có những em nhỏ đa số là bị ba mẹ bỏ rơi từ lúc vừa lọt lòng . Ngọc Uyển cứ vậy mà sống trong môi trường ấy lớn lên , năm 15 tuổi cô đã nỗ lực đạt được một xuất học bổng toàn phần của một trường trung học bậc nhất của thành phố dưới sự động viên của các sư cô ở đấy Ngọc Uyển một cô bé 15 tuổi tự thân một mình đi lên thành phố học .
Cuộc sống năm lớp 10 và lớp 11 của cô cứ thế mà trôi qua nhanh , Ngọc Uyển ngày đi học tối đi làm thêm nhưng không vì vậy mà học lực của cô bị giảm sút , khi đi học Ngọc Uyển luôn đứng đầu khối vì thế luôn được các đàn anh khóa trên để ý đến nhưng cô luôn phớt lờ vì cô đã định rõ cho bản thân rằng mình phải học thật giỏi để sau này mới có thể quay trở lại cô nhi viện giúp đỡ .
Hôm nay lớp Ngọc Uyển có tiết học thể dục dưới sân nhưng mà xui thay cho Ngọc Uyển hôm nay bà dì cô ghé thăm , các bạn trong lớp thấy cô như vậy liền xin thầy cho cô nghỉ tiết nhưng thầy dạy môn này cực khó tính không chấp nhận bất cứ lý do gì vậy nên Ngọc Uyển đành ngậm ngùi cùng các bạn chạy hết 3 vòng sân thể dục , đang chạy thì bỗng trời đấy quay cuồng rồi cứ vậy từ từ Ngọc Uyển ngã ra đất . May thay lúc này có nhóm đàn anh khóa trên đi qua thấy vậy một cậu thanh niên trong đó chạy đến bế cô lên mà người ấy lại là Lưu Diệc Thần đàn anh khóa trên học bá toàn trường , đương nhiên mọi người lúc ấy đang đổ dồn vào Ngọc Uyển rồi còn ai mà để ý Diệc Thần nữa .
- Lớp cử ra một bạn đi theo tôi .
Nói xong Diệc Thần liền bế Ngọc Uyển lên và cùng Ngọc Dao bạn thân của Ngọc Uyển lên phòng y tế , lên đến nơi vừa đặt cô xuống giường nằm nghỉ thì Diệc Thần nhận ra chiếc áo trắng của mình dính vết máu , Ngọc Dao chạy theo sau lên đến nơi thì thấy anh đứng ngẩn ngơ ra nhìn cái áo của mình thì Ngọc Dao cũng hiểu chuyện gì sảy ra .
- Đàn anh cho em thay mặt bạn xin lỗi anh ạ , anh đừng bắt bạn em đền được không ạ chúng em cũng chỉ là sơ xuất thôi ạ . Hay anh có thể để lại áo cho bạn em khi nào giặt sạch sẽ mang trả anh được không ạ ?
- Khi nào cô ấy tỉnh thì bảo lên lớp 12A1 gặp Diệc Thần .
Không nghe Ngọc Dao nói gì nữa Diệc Thần để lại câu nói vỏn vẹn vậy rồi rời đi trước sự lo lắng và bất lực của Ngọc Dao .
30 phút sau thì Ngọc Uyển cũng dần tỉnh cô được Ngọc Dao đỡ ngồi dậy , Ngọc Uyển vội vàng hỏi là ai đưa mình lên phòng y tế .
- Ngọc Uyển à toi cậu rồi , đàn anh khóa trên đưa cậu lên nhưng không may m*u của cậu dính lại trên áo anh ấy , anh ấy chỉ bảo khi nào cậu khỏe lên 12A1 gặp anh ấy thôi .
- Người đó là ai thế ?
- Là Lưu Diệc Thần học trưởng khóa trên đó tớ thấy anh ấy sau khi thấy vết bẩn trên áo thì có vẻ căng thẳng lắm , làm sao bây giờ hay tớ giúp cậu một nửa tiền để trả áo cho anh ấy nhé ?
- Thôi không cần đâu mình sẽ tự trả .
Nói đến đây thì Ngọc Uyển với khuôn mặt buồn buồn , khi cuộc sống của cô vừa đi học vừa đi làm thêm chỉ đủ cho tiền nuôi sống bản thân ở cái thành phố đắt đỏ này . Lần này xem ra Ngọc Uyển phải lấy tiền tiết kiệm riêng của mình ra đền cho Lưu Diệc Thần mất rồi . Tuy rằng Ngọc Dao là tiểu thư của một nhà làm ăn có chút khá giả nhưng Ngọc Uyển chơi với cô không phải vì tiền mà là vì tình bạn tốt đẹp của họ .
- Ngọc Dao à cậu giúp tớ lấy đồ tớ đi thay được không .
- À được , ngồi đây đơi mình chút nhé rồi sẽ quay lại ngay .
- Được rồi mình biết rồi mà .
- Nhớ không được đi đâu lung tung đâu đấy .
Nói xong Ngọc Dao mới an tâm rời khỏi phòng y tế chạy về ký túc xá lấy đồ cho Ngọc Uyển , nhân tiện cô mua cho bạn thân mình một gói kẹo ngọt và một gói kẹo dẻo đề phòng Ngọc Uyển lại bị tụt huyết áp .
Ngọc Uyển thay đồ xong đợi một lát cũng hết giờ ra chơi và vào lớp tiết cuối , tan lớp học cả hai cùng nhau đi đến căng tin gọi cơm ăn nhanh rồi nghỉ ngơi để chuẩn bị vào tiết học buổi chiều nhưng vừa xuống đến nơi thì gặp Diệc Thần và đám bạn của anh đang đứng ở quầy gọi đồ ăn .
Ngọc Uyển và Ngọc dao cùng nhau đứng sang quầy bên cạnh gọi định trả tiền thì cô bán hàng đã nói .
- Cậu trai kia đã trả giúp rồi nhé .
- Ai cơ ạ ?
Nghe đến đây cả hai ngơ ngác nhìn theo hướng tay của cô bán hàng thì tá hỏa là Diệc Thần thấy anh nhìn với ánh mắt lạnh lùng thì cả hai sợ hãi vội chạy đi một bàn ăn khá xa để tránh ánh mắt ấy . Bạn bè Diệc Thần thấy vậy liền trêu ghẹo .
- Mày để ý hoa khôi trường à ?
- Sao lại dọa cho em ấy chạy đi mất rồi .
- Aiza tảng băng biết yêu à ?
Nhưng sau những lời trêu ghẹo ấy chỉ là nhận lại ánh mắt sắc lạnh của Diệc Thần cảnh cáo , đám bạn anh thấy thế thì cũng liền không nói nữa .
Diệc Thần cũng chỉ là thấy cô gái này vừa mắt nhìn mà thôi , anh còn tập chung vào việc học của bản thân và không hề có ý định yêu đương .