Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 2: Ánh sáng cuộc đời




Cố Hoài An ngồi trong phòng tầng 2 của căn biệt thự, căn phòng đối diện trực tiếp với hàng rào biệt thự nên có thể nhìn thấy hết thảy cảnh vật bên ngoài.

Trong căn phòng tĩnh lặng không một tiếng ồn, một người đàn ông khuôn mặt góc cạnh nhìn kiểu gì cũng thấy tuấn mỹ. Không biết có phải do lâu ngày ở trong phòng, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài hay không mà nước da của anh trắng sáng thấy rõ. Người đàn ông tuy vẻ ngoài trẻ trung nhưng người khác nhìn vào sẽ thấy rất trưởng thành, chững chạc.

Chỉ là dáng người cao gầy lại có chút thiếu sức sống. Bóng lưng đưa về hướng cửa phòng, ánh mắt sâu thẳm như đại dương nhìn ra ngoài cửa sổ hướng mặt trời mọc.

Hình ảnh này lại mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo, tựa hồ là dáng vẻ cô độc, xa cách.

Cố Hoài An như thường lệ tầm rạng chiều sẽ ngồi một góc bên cạnh gần cửa sổ vẽ tranh.

Trên chiếc giá tranh to trước mặt cậu là khung cảnh bên ngoài sân trước của biệt thự được cậu vẽ nên.

Có hồ nước đang chảy róc rách ở vị trí trung tâm, xung quanh trồng đầy những chậu cây cảnh. Trong một góc nhỏ còn có một chiếc ghế xích đu dài để ngồi. Nhưng thiết kế này có cũng như không. Chủ nhân của nơi này chính là cậu nhưng lại chẳng bao giờ ngồi ở đó, mà đám người hầu trong biệt thự lại không dám ngồi ở đây. Thành ra chiếc ghế coi như để làm cảnh.

Cố Hoài An vẽ được một nửa bức tranh, ánh mắt vô cảm không có thần hướng ra bên ngoài. Chỉ là trong một phần ý thức lại phát giác bức tranh như thiếu gì đó, bất giác đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Lúc này ở bên ngoài cổng biệt thự, đối diện với tầm mắt của Cố Hoài An, một hình ảnh đẹp bất ngờ đập vào mắt anh.

Lúc này ở bên ngoài, một bà lão trông có vẻ cao tuổi, mái tóc trắng bạch bối lên, bà lão chừng bảy- tám mươi tuổi, đang khom lưng xách một túi đồ lớn trông có vẻ rất nặng nhọc.

Bà lão lớn tuổi đi chậm rãi từng bước một cách khó khăn, lại phải xách theo một túi đồ nặng như vậy.

Đúng lúc này, hình ảnh một cô gái dáng người cao gầy, mái tóc đen hơi xoăn nhẹ buộc cao đuôi ngựa. Nhìn từ xa nhưng cũng không khó để nhận ra cô gái này có vẻ ngoài khá xinh. Cô gái trên người mặc một chiếc áo blouse trắng dài qua đầu gối chạy đến chỗ bà lão kia, tươi cười xách đồ giúp bà.

Hình ảnh này dừng lại khoảng chừng vài giây sau đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Cố Hoài An.

Cô gái kia cùng bà lão đã đi xa khỏi căn biệt thự.

Trong phút chốc, không hiểu sao đáy mắt Cố Hoài An như lóe lên một vệt sáng nhỏ. Không biết vì điều gì, trong vô thức đã nhớ lại cảnh tượng đó mà thêm vào bức tranh đang vẽ dở.



...

Cô gái mặc áo blouse trắng sau khi giúp bà lão kia xách đồ về đến ngõ đường nhà bà thì thong dong đi bộ trở về bệnh viện " Tây Châu ".

Bệnh viện Tây Châu là bệnh viện nằm ở vùng ngoại thành, cũng cách biệt thự Cố Hoài An ở có vài km.

Cô gái mái tóc buộc đuôi ngựa, cả người năng động tràn đầy sức sống bước vào bên trong bệnh viện.

Một nữ y tá thấy cô thì vui vẻ chào hỏi.

" Bác sĩ Thẩm, chị trở lại nhanh vậy. Vừa rồi có người đến tìm chị đó ".

Cô y tá kia nói câu sau không nhịn được cười lên một tiếng trêu ghẹo.

Thẩm Bích Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười đầy thiện ý.

" Là anh ấy à? ".

Cô y tá kia khẽ gật đầu.

Thẩm Bích Nguyệt đi ra một góc phía ngoài bệnh viện, liền đưa mắt tìm kiếm, ánh mắt dừng lại ở trên người ông mặc áo khoác đen, dáng vẻ cao ráo cũng được xem là khôi ngô, nước da có chút ngăm khỏe lại trông rất ổn trọng, chính chắn.

Người đàn ông quay đầu nhìn thấy Thẩm Bích Nguyệt thì khẽ mỉm cười, đi đến chỗ cô cất giọng dịu dàng:

" Bích Nguyệt! Tặng em ".

Nói xong, Thẩm Bích Nguyệt thấy anh ta lấy ra bó hoa hồng đỏ rực từ phía sau lưng, đưa đến trước mặt cô.

Thẩm Bích Nguyệt có chút bất ngờ, cười khẽ mới hiếu kì hỏi lại anh.

" Hôm nay là ngày đặc biệt gì à? ".



Người đàn ông kia tên Trương Tầm, là bạn trai quen biết bốn năm của Thẩm Bích Nguyệt. Anh ta trầm giọng trả lời bạn gái mình.

" Em đó, bận việc đến nỗi không nhớ cả kỉ niệm ngày yêu nhau của chúng ta sao? ".

Thẩm Bích Nguyệt lúc này mới nhớ ra, nhẹ vỗ trán một cái mới nói gấp gáp:

" A! Em lại quên mất. Xin lỗi anh! ".

Trương Tầm nhìn cô, ánh mắt say đắm thông cảm cho cô.

" Không sao. Anh biết em cuồng công việc đến mức nào mà. Đến ngày sinh nhật của mình còn chả nhớ nổi ".

" Em xin lỗi. Thôi, anh đợi em tan làm khoảng một tiếng nữa rồi chúng ta đi ăn có được không ".

Trương Tầm mỉm cười gật đầu.

Sau đó Thẩm Bích Nguyệt liền chào tạm biệt người yêu trở vào trong bệnh viện, điều trị nốt cho bệnh nhân.

Thẩm Bích Nguyệt năm nay 21 tuổi, là bác sĩ tâm lí chuyên điều trị cho những bệnh nhân có chướng ngại tâm lí nặng, hay là những bệnh nhân có những bóng ma tâm lí khó có thể thoát ra.

Cô tuy tuổi trẻ nhưng tài cao. 19 tuổi đã cầm tấm bằng thạc sĩ trong tay, tốt nghiệp sớm hơn những lứa bạn cùng tuổi. 21 tuổi đã làm việc ở không ít bệnh viện lớn. Mấy tháng trước cô mới được điều đến làm việc ở bệnh viện Tây Châu này. Cũng thuận tiện cùng chỗ với bạn trai cô làm việc.

...

Lúc này đã là xế chiều, Cố Hoài An vẫn kiên trì ngồi trong phòng tô màu hoàn thành nốt bức tranh còn dang dở.

Một tiếng đồng hồ sau anh cũng hoàn thành.

Nhìn lại kiệt tác của mình một hồi, ánh mắt Cố Hoài An có chút dao động, nhìn chằm chằm bức vẽ một hồi lâu, cánh tay bất giác giơ lên đưa bàn tay chạm đến một góc tranh là hình ảnh cô gái nhỏ mặc áo blouse trắng ấy.........