Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 19: Đi triển lãm tranh




Thẩm Bích Nguyệt ngượng đến mặt đỏ như trái cà chua. Cô tự hỏi một Cố Hoài An dáng vẻ trầm mặc, vô cảm tại sao bây giờ lại như biến thành người khác rồi. Anh còn biết thả thính nữa chứ! Mà cái thính này thực sự cô không đỡ nổi a!

Bích Nguyệt đem theo dáng vẻ thẹn thùng không dám nhìn Cố Hoài An thêm một giây nào nữa liền trốn chạy khỏi phòng anh. Để lại khuôn mặt có chút ngây ra khó hiểu của thanh niên nào đó.

Chỉ là Bích Nguyệt mấy phút trước còn trốn tránh anh thì giờ phút này lại phải vác mặt quay lại đối mặt với anh. Cô nhớ ra là bản thân hiện tại mỗi tối đều phải ngủ cùng Cố Hoài An, giúp anh cải thiện giấc ngủ, hình thành thói quen ngủ đêm.

" Vợ ơi, ngủ thôi ".

Cố Hoài An vẻ mặt hứng khởi đập tay xuống vị trí giường bên cạnh chỗ mình nằm. Còn không quên mở chăn ra sẵn cho cô.

Bích Nguyệt nhìn anh có chút ngại ngùng, e thẹn nằm xuống cạnh anh. Còn có chút ngại ngùng mà vừa đặt lưng xuống giường liền nhắm chặt mắt luôn.

Cố Hoài quay ra nhìn thấy cô như vậy, không khỏi có chút thích thú mỉm cười, rồi cũng quay lại ngửa mặt lên trần nhà mà cố nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Không hiểu sao, chỉ cần có cô nằm bên cạnh là anh sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa. Giống như là một người luôn sống trong bóng tối sợ hãi, nhưng rồi một ngày có một ánh sáng nhỏ xuất hiện, chiếu sáng khắp cả khoảng trời tối tăm trong đó.Và Bích Nguyệt chính là ánh sáng nhỏ của anh.

...

Sáng hôm sau thức dậy, Cố Hoài An vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp đang rũ mắt ngủ ngon lành như một bé mèo con nằm trong lòng anh.

Đúng vậy, anh hiện tại đang ôm cô ngủ. Gương mặt trắng hồng ôn nhuận, đang rúc vào lồng ngực của anh. Anh và cô chính là đang cách nhau một khoảng cách rất nhỏ chỉ vài cm.

Bất giác, khuôn mặt Cố Hoài An trở nên ấm áp lạ thường. Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt trìu mến như nhìn một bảo bối vậy.

Chăm chú nhìn cô một hồi lâu lại phát hiện cô có dấu hiệu tỉnh giấc, Cố Hoài An giật mình liền nhanh chóng nhắm mắt, giả vờ như bản thân chưa từng thức dậy.



Bích Nguyệt vừa mở mắt ra, đưa tay lên khẽ dụi mắt liền phát hiện một bàn tay to khỏe rắn chắc đang vòng qua eo nhỏ của cô mà ôm lấy cô. Còn có bàn tay nhỏ của cô không yên phận lại đang đặt trên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông bên cạnh này.

Bích Nguyệt thời khắc này thực sự muốn hét lên một câu: " Biến thái a! ".

Nhưng cô vừa hét xong lại phát hiện hình như chính cô mới là người có hành vi biến thái với người ta thì cô. Bất giác cô lúng túng vội vàng thu tay đang đặt trên lồng ngực Cố Hoài An xuống.

Mà Cố Hoài An thấy cô hét lớn như vậy cũng không giả vờ ngủ nữa, từ từ mở mắt ra, vẻ mặt lơ mơ, ngơ ngác hỏi cô.

" Vợ, có chuyện gì sao? ".

Cô ngẩng mặt lên liền nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của anh, nhất thời không biết nên phản ứng làm sao, chỉ đành rúc đầu vào trong chăn che đi sự xấu hổ của bản thân lúc này.

Cố Hoài An thấy cô như vậy, nét mặt liền ngay lập tức trở nên nghiêm túc, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô mà trầm giọng nói một cách chắc chắn.

" Vợ an tâm đi, chồng sẽ chịu trách nhiệm với vợ "

Cô lại thẹn quá hóa giận, giọng nói lẩm bẩm trong chăn. " Ai mà cần anh chịu trách nhiệm chứ! ".

Không biết Cố Hoài An có phải giả ngây hay thật sự ngốc thật, kéo chăn ra để cô nhìn thấy mặt mình, giọng nói mười phần chắc chắn.

" Chồng nói thật mà. Chồng sẽ chịu trách nhiệm với vợ cả đời ".

Bích Nguyệt vẻ mặt ngây dại nhìn anh, giống như thực sự suy nghĩ về những lời nói thật lòng của anh, không khỏi tim đập loạn, lại bất giác rung động trước người đàn ông này.

" Anh...Thôi tôi đi đánh răng cái đã ".



Cô chỉ có thể đánh trống lảng, vội ngồi dậy xỏ dép chạy thật nhanh ra khỏi phòng.

...

Bích Nguyệt đứng một bên nhìn Cố Hoài An vẽ tranh, nét vẽ điêu luyện lại rất thành thục giống như anh thực sự là một họa sĩ chuyên nghiệp vậy.

Cô nhìn anh, ánh mắt có vài phần tò mò hỏi.

" Anh rất thích vẽ tranh nhỉ? ".

Cố Hoài An ngồi trước giá vẽ, cầm bút lông vẽ một bức thủy họa vô cùng sống động. Vẻ mặt trầm ngâm khẽ " ừm " một tiếng với cô.

Bích Nguyệt cảm thấy anh có tài năng như vậy. Lại còn rất hứng thú với tranh vẽ thì trong đầu bất chợt nổi lên một ý nghĩ.

Cô muốn giúp anh có thêm cảm hứng sáng tác hơn cũng là để cho anh tâm tình tốt lên mà sẵn sàng bước ra thế giới bên ngoài. Bằng cách đưa anh đi xem triển lãm tranh.

Thế là cô quay ra, giọng nói ôn nhu cất giọng hỏi khẽ.

" Anh có muốn cùng tôi đi xem triển lãm tranh không? ".

Cố Hoài An dừng bút, quay ra nhìn chằm chằm cô. Quả thực anh rất ghét phải đi đến những nơi đông người, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi vui tươi kia anh thực không thể nào mở miệng từ chối nổi. Anh suy nghĩ một hồi lâu liền khẽ gật đầu cho cô một câu trả lời.

" Ừm ".

Bích Nguyệt nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói với anh. " Vậy để tôi đi chuẩn bị đồ ".