Nhân Duyên Tiền Kiếp

Nhân Duyên Tiền Kiếp - Chương 7: Vào cung





Sau khi thay y phục mới, toàn thân Lăng Hạo trở nên sạch sẽ, sáng sủa.Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, trắng xanh của Lăng Hạo, Ngân Bình trong lòng hạ quyết tâm khi về cung phải tăng cường bồi bổ cho chàng .


Ngân Bình kéo Lăng Hạo lại bàn ngồi, trên chiếc bàn gỗ ở giữa phòng đã dọn đầy các món ăn, đầy đủ màu sắc, hương thơm bay ngào ngạt!Ngân Bình gắp một miếng thịt bò thật lớn đặt vào chén của Lăng Hạo rồi mỉn cười thật tươi nhìn chàng sau đó mới bắt đầu dùng bữa.Nhìn cái đầu nho nhỏ đối diện đang ra sức chiến đấu với miếng thịt bò trong chén, Ngân Bình buồn cười nhẹ hỏi:


-" Có ngon không?"


Lăng Hạo dừng ăn một chút, đầu cũng không ngẩng lên, gật nhẹ một cái tiếp tục ăn, ở góc độ của nàng có thể thấy đôi má phớt hồng, đôi tai đỏ đỏ của chàng. Ngân Bình bật cười, A Hạo của nàng thật đáng yêu! :


Ngân Bình dẫn A Hạo hồi cung, đứng trước cửa hoàng cung uy nga,lộng lẫy Ngân Bình bỗng ngừng bước.


Một cơn gió nhẹ lướt qua, hoa lê và mẫu đơn không biết từ đâu lả tả bay qua, giống như muôn vàn sắc đỏ bay múa, tầm mắt mơ màng của Ngân Bình và Lăng Ngạo giao nhau.


Ngân Bình nắm chặt tay Lăng Hạo đưa mắt nghiêm túc nhìn hắn khẽ nói:


-" A Hạo...Từ nay về sau huynh sẽ sống ở nơi này cùng ta..Tuy có rất nhiều điều ràng buộc và nguy hiểm nhưng chỉ cần huynh ở lại ta sẽ đảm bảo huynh được thoải mái sống và làm điều mình thích...Huynh đồng ý đi theo ta chứ???".




Tuy rằng Ngân Bình mong muốn Lăng Hạo ở lại bên cạnh mình nhưng nàng càng mong muốn Lăng Hạo được sống vui vẻ, hạnh phúc, chỉ cần là ý nguyện chàng nàng sẽ không miễn cưỡng.


Lăng Hạo nhìn vào đôi mắt trong veo như chiều thu của nàng, trong lòng dâng lên một cảm xúc xa lạ, chưa từng có ai như thế chân thành nói cho hắn biết hắn sẽ có một nơi nương tựa, nói với hắn rằng hắn cũng có thể giống như những người khác làm điều mình thích, mà không phải mỗi ngày đều sống trong cảm giác lo sợ, bất an.Cảm xúc tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức hắn không dám động, chỉ sợ mình vừa động những thứ này sẽ biến mất, hắn lại trở về với cuộc sống tăm tối như trước kia. Nhưng ánh mắt trong veo đó vẫn kiên trì nhìn hắn cho hắn thêm sức mạnh.


Trầm mặc thật lâu, nàng vẫn cố chấp nhìn hắn, lâu đến nỗi nàng cho rằng cho rằng chắc có lẽ A Hạo sợ hoàn cung, sợ trối buộc không muốn ở cùng nàng.Nàng mất mát, thở dài một hơi thật nhỏ.Đúng lúc này, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp non nớt của nam hài truyền đến, nhỏ như tiếng muỗi kêu, lại rõ ràng kiên định lạ thường:


-" Được"


Ngân Bình sửng sốt,vui mừng ôm chặt lấy thân hình thon gầy của Lăng Hạo.Nàng tự đầu vào vai hắn, bên tai chỉ có tiếng gió thổi hoa rơi, cùng với tiếng tim đập hữu lực của Lăng Hạo. Bình tĩnh lại,nhìn đôi tai Lăng Hạo đỏ đỏ nàng mới rời khỏi lồng ngực ấm áp mà nàng tham luyến khe khẽ cười nói:" Thật tốt..!!!"


Ngân Bình kéo tay Lăng Hạo đi vào hoàng cung thẳng đến Nguyệt Ngân cung của nàng, trên đường gặp vô số thái giám, cung nữ hành lễ, khuôn mặt Ngân Bình đã thu lại nụ cười, nháy mắt lại sinh ra vài trang nghiêm.Tuy nhìn bên ngoài chỉ là bé gái 5 tuổi nhưng nàng đã có uy nghiêm của công chúa được tích góp 2 đời.


Lăng Hạo đi bên cạnh nàng nho nhỏ bất ngờ, từ lúc nàng dẫn hắn vào hoàng cung hắn đã đoán được phần nào thân phận của nàng nhưng hắn không ngờ chủ tử mới của hắn thế nhưng là công chúa cao quý của đại Tống- Tống Ngân Bình., làm hộ vệ của nàng vinh quang đến dường nào, biết bao người mơ ước vậy mà nàng lại chọn hắn một nô lệ nhỏ bé.



Trong lòng tiểu Hạo hạ quyết tâm, công chúa tốt với hắn như vậy, hắn phải dốc hết sức làm việc để đền trả, công chúa có muốn mạng của hắn cũng được, dù sao không có công chúa thì cái mạng này của hắn cũng không giữ được bao lâu.Nhưng tiểu Hạo ngây thơ không biết rằng mình đã sa vào tay giặc :behe: .Ngân Bình quả thật muốn tiểu Hạo dốc hết sức làm việc nhưng việc này không phải vào sinh ra tử cũng không phải cực khổ giết giặc mà là chăm sóc nàng, yêu chiều nàng cả đời. Còn mạng của hắn hả đương nhiên cũng thuộc về nàng rồi ai cũng đừng nghĩ cướp!! :boxing3:


Buổi tối, trong Nguyệt Ngân cung Lăng Hạo nằm trên giường lớn, yên lặng cảm nhận hơi ấm thuộc về mình, người ta thường nói hoàng cung là nơi lòng người lạnh giá nhưng đối với hắn nơi này thật thoải mái và bình yên, trong lòng an ổn hơn bao giờ hết.


Có lẽ là do thân thể đã mệt mỏi đến cực hạn, một khi lơi lỏng đêm đó liền bắt đầu sốt cao, suốt đêm không hạ


Hắn không muốn biểu hiện như một kẻ vô dụng, mấy năm nay chịu nhiều khổ cực, hằng ngày bị đánh đập, hành hạ hắn vẫn ít khi bị bệnh.Hắn sợ công chúa sẽ hối hận, sợ nàng sẽ không quan tâm đến hắn nữa mà quăng hắn một nơi để hắn tự sinh tự diệt, ai mà muốn nhận một hộ vệ suốt ngày ốm đau, sức khỏe yếu kém chứ...Lăng Hạo cay đắng nghĩ.


-"Sao vẫn chưa hạ sốt nữa, A Hạo của ta mà có chuyện gì thì các ngươi cũng đừng mong sống". Một giọng nói uy nghiêm tràn đầy lo lắng và tức giận vang lên.


-"Bẩm công chúa...Uống hết thang thuốc này, chút nữa sẽ hạ sốt thôi ạ!!" giọng một thái y run run nói.


-"Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi....". Nhiều tiếng bước chân nhỏ đi ra, trả lại một không gian yên tĩnh.



Chiếc khăn man mát lành lạnh đắp giữa trán hắn, giảm bớt cơn sốt khó nhịn nổi, sau đó một dòng nước mang theo hương vị thuốc đắng chát được cho vào miệng, hắn cố gắng nuốt xuống cảm thấy mình bớt đi một chút khó chịu.


Nửa mê nửa tỉnh, biết được công chúa vậy mà lại tự tay chăm sóc hắn, nàng luôn ở bên cạnh, ân cần vì hắn mà đổi khăn mát, vì hắn mà bón thuốc, giây lát cũng không rời...


Có một hồi tỉnh lại, nhìn thấy nàng dùng bàn tay nhỏ bé bạch ngọc sờ sờ trán hắn, rồi như trút được gánh nặng, nở nụ cười:" Tốt rồi, tốt rồi ...Đã hạ sốt!!"


Hắn có chút hoang mang lại nhiều thêm cảm giác ấm áp, nàng không ghét bỏ hắn bệnh tật mà còn tự tay chăm sóc hắn, nàng là một công chúa cao quý vậy mà vì hắn ngã bệnh mà thức đêm chăm sóc.


Thấy hắn tỉnh dậy nàng cười cười nói:" A Hạo phải mau khỏe lại...A Hạo bị bệnh ta đau lòng!!!" :hixhix:


Nàng nói nàng đau lòng ???Một công chúa cao quý lại đi vì hắn mà đau lòng???Chưa từng có ai đối xử với hắn tốt như vậy huống chi nàng lại là công chúa không cần làm như thế, bất giác hắn cảm thấy hốc mắt của mình có chút đỏ. Nàng tốt đẹp như vậy, thiện lương như vậy, dù chỉ được ở bên cạnh lặng lẽ bảo vệ nàng cả đời hắn cũng cảm thấy đủ lắm rồi!!!.