Nhân Duyên Tiền Định

Chương 114




Lễ đầy tháng của tiểu chất tử gần như toàn là quý nhân ở Kinh thành tới, Lục Nhiên cũng không phải yêu thích náo nhiệt ăn mừng lắm, hắn chỉ muốn từ tổ chức trong nhà cho Tiểu Đắc Đắc là tốt nhất. Lúc tiệc rượu được một nửa thì Hoàng thượng cũng tới, trong lúc nhất thời lễ nghi quân thần không ngừng, Hoàng thượng không kiên nhẫn được nữa, vung tay lên bảo hôm nay đừng quan tâm những thứ trống rỗng này, ngay sau đó nhìn chằm chằm Lục Nhiên bảo hắn nhanh cút về triều.

Giọng điệu dữ dằn, nhưng mấy thần tử này ngược lại ý cười thoải mái, bọn họ xem như là nhìn ra, Hoàng thượng cực kỳ đối với vị Lục tướng này.

Nói đến thì bọn họ cũng bội phục Lục Nhiên, có thể làm lão tử mê mẩn đến choáng váng đầu óc, cũng có thể có được sự thưởng thức của nhi tử, loại bản lĩnh này, quả thực không có mấy người có thể có.

Tiểu Đắc Đắc sinh ra trong nhà như vậy, có phụ mẫu như vậy thì còn có thể để cậu bé thiếu cái gì? Thế là lễ đầy tháng tặng cái gì liền khiến người ta phát sầu. Người động tâm tư muốn nịnh bợ Lục Nhiên, tặng quà đều là của quý có tiền mà không mua được, tiểu hài tử không dùng được, người lớn lại có thể thưởng thức một phen, nói cho cùng bọn họ cũng chính là bôn ba vì người lớn.

Khương Văn Dập tự tay đeo một miếng noãn ngọc Lam Điền lên cổ cậu nhóc, cậu nhóc ngày thường khỏe mạnh kháu khỉnh, gần như không nhìn thấy cổ, noãn ngọc này có thể điều dưỡng cơ thể, đặt trên lồng ngực của cậu bé, cảm giác nhẵn nhụi làm cậu nhóc nhột, cười ha ha ha không ngừng. Cậu bé còn nhỏ như thế, tiếng cười cũng nhỏ vụn, lại rất có sức cuốn hút, trong lúc nhất thời người lớn quanh cậu bé cũng cười theo.

Khương Văn Dập nhịn không được hôn lên má cậu nhóc một cái, đến gần còn có một mùi sữa thơm.

Người ôm cậu nhóc chính là Văn Chiêu, Khương Văn Dập đứng thẳng người, nhìn thấy mi tâm của Văn Chiêu có thêm chút nhẹ nhàng, hơi không giống với tiểu nha đầu năm đó nghịch ngợm gây sự, nhưng nàng vừa mở miệng lại nói: "Đắc Đắc cho cữu cữu một mặt nước bọt."

Nói xong liền nâng cậu nhóc lên đưa đến gần hắn, Khương Văn Dập cười, nhận lấy tã lót.

Hoa đăng tiết ngày đó Khương Văn Dập bị mẫu thân kiên quyết kéo ra ngoài, bà nói hắn luôn tiếp xúc với những người làm quan đó cẩn thận trở thành ông cụ non.

Đây chính là Thịnh An năm thứ nhất, tân đế vừa ngồi vững hoàng vị, hoa đăng tiết năm nay càng long trọng, đèn đuốc rực rỡ đầy đường. Đám người lui tới trên đường mang theo hoa đăng, trên mặt là nụ cười vui mừng, hồng quang chiếu rọi khiến cho người ta cảm thấy, thời đại hưng thịnh có lẽ chính là như vậy.

Chẳng qua là những người dân này quả thực không thích quan tâm đến chuyện trên triều, chuyện vụn vặt hỗn tạp chính là toàn bộ những gì bọn họ quan tâm, chỉ cần có thừa ngũ cốc, ăn no áo ấm, chuyện khác đều có thể mặc kệ. Sự vui sướng thuần túy lại đơn giản như vậy rõ ràng rất tầm thường, lại khiến lòng người yên ổn.

Dòng người cuồn cuộn đi tới cầu Tam Sinh, bên trên trụ cầu quấn đèn nhỏ một vòng lại một vòng, hoa sen nhỏ chừng bàn tay, cánh hoa tầng tầng hơi thu lại bảo vệ ngọn lửa chặt chẽ.

Có người đang gọi hắn, cách rất nhiều lớp người, giống như dòng suối trong gian nan lại trôi chảy vào tai hắn, giọng nói của người đó không có một chút tạp chất nào, đứng trong muôn nghìn người lại càng giống thế giới độc lập.

Hắn theo tiếng kêu nhìn lại. Một cô nương ở dưới cầu duyên dáng yêu kiều, nụ cười trên mặt ấm áp, ánh mắt chăm chú.

Hôm nay nàng ăn mặc nhìn rất vui vẻ, váy hoa xè màu lựu đỏ, gió nhẹ thoáng qua váy giống như thổi ra một đóa hoa phấn khởi, trâm cài tóc trên đầu cũng đong đưa theo. Nàng mang theo một cái đèn con thỏ, mắt con thỏ màu đỏ tươi, mắt của nàng lại trong suốt và gợn sóng, có chút vui vẻ giống như trẻ con.

Ở giữa người đến người đi, một đám nữ tử trang điểm lòe loẹt mang theo mùi son phấn đi qua, trong chớp mắt ngăn lại, sau khi tránh ra thì cô nương nhìn qua hắn lộ ra càng có vẻ trong suốt, là một giọt sương sớm óng ánh trên búp măng non đầu mùa xuân.

Khương Văn Dập bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh vài ngày trước.

Đang lúc cảnh xuân tươi đẹp nhất, hắn cùng với mấy người bằng hữu ra vùng ngoại ô đi chơi trong tiết Thanh minh, những người này đều có tuổi tác gia thế tương tự hắn, đều không còn một thân một mình nữa, bọn họ có chính thê, hoặc là ngay cả thị thiếp và hài tử cũng có rồi. Lời đàm luận thỉnh thoảng của bọn họ khiến hắn cảm thấy lạ lẫm.

Hắn chỉ nghe chứ không nói.

Đây là một chiếc thuyền con, mui thuyền rơm, nước sông nơi này trong cạn, đường sông cũng hẹp, thuyền lớn không tới được. Nhưng mà chiếc thuyền nhỏ này cũng hợp với tâm ý của bọn họ. Có người đã ngồi xuống, cười pha trà.

Lúc hương trà tràn đầy, mấy người nghe thấy tiếng vó ngựa, cẩn thận nghe ngóng, hẳn là có hai con, là ngựa tốt.

Đám người còn không kịp nói chuyện liền thấy hai bóng dáng, một trước một sau rất nhanh mà vút qua, là một nam một nữ, đang đua ngựa trên bờ.

Khương Văn Dập nhận ra, hai người này là huynh muội Giang gia.

Giang Minh Thành nắm chặt dây cương, từ bên cạnh lách qua, phút chốc chậm trễ liền bị thiếu nữ phía sau đuổi kịp nửa cái đầu ngựa.

Đám người không tự chủ mà nhìn chăm chú hai người đua ngựa, cháo nấu xong cũng không để ý, một cái chớp mắt tiếp theo càng là nín thở.

Thiếu nữ điều khiển ngựa không có ý định đi quanh gốc cây, trực tiếp phóng tới cây đại thụ bị ngã. Cái cây này mặc dù bị ngã không cao bằng mấy cây thẳng, nhưng rốt cuộc không thể khinh thường được, không cẩn thận thì sẽ trượt chân, đồng thời té khỏi ngựa. Thiếu nữ sinh đẹp lại sức sống bừng bừng như vậy, tất cả mọi người không muốn thấy dáng vẻ nàng đổ máu rơi lệ.

Khương Văn Dập thoáng ngồi thẳng người.


Con ngựa kia nâng cao vó trước, đường cong toàn thân càng ngày càng lưu loát chặt chẽ, thiếu nữ duỗi roi ngựa ra nặng nề vung lên nhánh cây, tuấn mã có thể mượn lực, thuận lợi vượt qua, nhẹ nhàng linh hoạt giống như ném một cục đá, nhưng lại hung hăng vẽ ra một đường trên không trung.

Thiếu nữ vượt qua huynh trưởng đằng trước, trong lúc nhất thời nụ cười không chút kiêng kỵ mà trở nên rực rỡ, quay đầu hướng về phía huynh trưởng đắc chí lại sáng rỡ cười một cái, lại không biết nụ cười như thế đã rơi vào trong mắt mọi người trên thuyền, đẹp đến mức khiến cho người ta không dám quẫy nhiễu.

Phút chốc yên tĩnh, bạn bè trên thuyền vỗ tay tán thưởng, cơ thể ngồi thẳng của Khương Văn Dập thoáng thả lỏng, rót một chén trà nóng cho chính mình.

Mẫu thân cười đẩy Khương Văn Dập một cái, ngay sau đó mình và phụ thân đi nơi khác.

Khương Văn Dập nhấc chân đi về phía dưới cầu.

Nhà nhà đốt đèn chiếu vào trong mắt một người, Giang Vận Hoa chờ hắn đến gần, không tránh không né.

Giang Vận Hoa đưa cái đèn con thỏ trong tay cho hắn, hơi nhíu mày nói tay mình mỏi rồi, trong mắt lại tràn đầy ý cười giảo hoạt, nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ hắn mang theo đèn con thỏ.

Khương Văn Dập bị Văn Chiêu giày vò đã quen, trò vặt này của Giang Vận Hoa đối với hắn căn bản không tính là gì, Khương Văn Dập không khó xử chút nào, nhận lấy đèn con thỏ.

Cũng không biết cái tên này có hiểu được hay không, thái độ của hắn rõ ràng buông lỏng rồi. Trong lòng Giang Vận Hoa như đổ bình đường, lại bị con mèo nhỏ làm loạn bôi đường đầy đất, nhưng nàng mảy may không dám tiết lộ, nàng mím môi cười, không thể hù cho con sếu trắng ngốc nghếch tao nhã này chạy mất được.

Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, nhưng bầu không khí cũng không lúng túng, kết hợp với sự ồn ào náo nhiệt xung quanh mình thì ngược lại có chút tĩnh lặng ấm áp.

Đi trên cầu, cầu Tam sinh hình vòm khiến cho cô nương đi trước một bước chỉ thấp hơn Khương Văn Dập nửa cái đầu, đứa trẻ ở đối diện chạy tới một tay giơ kẹo hồ lô, một tay mang theo đèn hoa sen, cậu bé bị đứa trẻ phía sau chạy đuổi theo, bước chân lệch đi liền muốn đụng vào người Giang Vận Hoa.

Giang Vận Hoa nhìn thấy kẹo hồ lô trong tay đứa trẻ giơ cao lên, đường dính vào váy áo dinh dính không dễ chịu, cuộc hẹn hò với người mình thích lập tức sẽ bị hủy rồi, bên hông lại có thêm một cánh tay.

Thon dài, hữu lực. Quấn chặt nàng kéo sang bên cạnh, Giang Vận Hoa chóng mặt, thuận theo lực đạo trực tiếp va vào trong ngực hắn.

Chắc là hắn mới tắm rửa, trên người còn có thể ngửi được mùi xà bông, lồng ngực ấm áp, nhịp tim có lực lại có thứ tự, hơi thở của hắn trong nháy mắt vây quanh nàng, từ đầu đến chân kín không kẽ hở.

Giang Vận Hoa cảm thấy mình sắp bốc cháy rồi, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên để hắn nhìn thấy dáng vẻ mình bây giờ.

Nhưng Khương Văn Dập rất nhanh đã buông tay ra, khiến nàng xấu hổ tránh cũng không thể tránh.

"Không sao rồi." Giọng nói hắn thanh đạm, rõ ràng là đã làm chuyện rất dịu dàng, lập tức lại là dáng vẻ lễ độ lại xa lánh.

Trong nháy mắt này Giang Vận Hoa không tự chủ nghĩa, nếu nàng cùng với Khương Văn Dập quen biết từ nhỏ, cho đến nay cho dù là trái tim bằng đá, nàng cũng có thể làm nó nóng lên, nhưng bọn họ quen biết quá muộn, tuổi của nàng cũng không chờ nổi nữa. Nàng đã mười bảy, hài tử của Khương Văn Chiêu cùng tuổi đã sinh đầy tháng rồi, nàng đợi thêm thì sẽ thành lão cô nương mất.

Nhưng bởi vì người này, cho dù đợi đến hai mươi nàng cũng có thể khuyên nhủ phụ thân đừng tìm nhà chồng cho nàng.

Giang Vận Hoa ngẩng đầu, gần như si ngôc soán hận mà nhìn nam tử nàng đặt trên đầu quả tim này. Hắn nhìn thẳng phía trước, cũng không biết là nhìn đi đâu, tiếng ồn ào mạ cho hắn một lớp dáng vẻ vui mừng của hồng trần, ánh sáng của đèn con thỏ phản chiếu sắc mặt hắn ửng đỏ, ngọc điêu thượng hạng cũng nhuộm màu ráng mây rồi.

Giang Vận Hoa bỗng dưng trở nên vui vẻ.

Chỉ cần hắn chưa cưới, nàng cũng chưa gả thì có gì không đợi được chứ?

Khương Văn Dập từng nói bọn họ không hiểu rõ đối phương, nói chuyện cưới gả thì hơi sớm, vậy Giang Vận Hoa liền nói cho hắn nghe, nói từ nhỏ đến lớn. Giọng nói của nàng âm tai say lòng người, cũng sẽ kể chuyện xưa, khiến cho người ta bất tri bất giác liền đi theo nàng.

Nàng nói rất nhiều, Khương Văn Dập không có chút nào là không kiên nhẫn, thỉnh thoảng trả lời nàng một câu, Giang Vận Hoa liền có thể nhẹ nhàng giãn mặt ra.

Sau cùng của ngày hôm đó, Giang Vận Hoa cảm thấy, hai người bọn họ, dù thế nào cũng có mấy phần giao tình, từ từ sẽ đến, nàng không gấp chút nào.

Giang Vận Hoa vẫy vẫy tay muốn về nhà, Khương Văn Dập chần chờ phút chốc hỏi nàng: "Có người đón cô nương không?"

Đương nhiên là có, ca ca nàng mặc dù hơi không đáng tin cậy, nhưng lòng quan tâm lại không ít một chút nào, Giang Vận Hoa khẽ gật đầu, lập tức cười nhìn hắn: "Có thể có người đón, cũng có thể không ai đón." Nụ cười của nàng càng ngày càng xán lạn tươi đẹp, gần như là mời.

Khương Văn Dập đưa nàng đến cổng Giang phủ, trên đường còn đụng phải mấy đứa trẻ nghịch ngợm vây quanh bọn họ hô: "Thành thân rồi! Thành thân rồi!", khuôn mặt Khương Văn Dập ửng hồng lên, nghiêm mặt, dọa những đứa trẻ này đến mức chúng không dám la lối nữa.

Khương Văn Dập cũng phát hiện ra sự buông lỏng trong thái độ của mình, hắn liền muốn mặc kệ cho nó phát triển, hơn nữa không chỉ mặc kệ nó phát triển còn phải hỗ trợ nó phát triển.

"Giang cô nương ta... tháng sau sẽ tới cửa cầu hôn." Lần đầu tiên hắn nói lời ngay thẳng như vậy, giọng nói gần như không giống của mình nữa.

Nhưng hắn quả thực không thể kéo dài được, cô nương này một lòng một dạ nhào lên người hắn, nếu hắn không thể từ chối hoặc là không muốn từ chối thì nên sớm chấp nhận. Khương Văn Dập nghĩ như vậy.

Trong nhát mắt này sao sáng đầy trời đều rơi vào trong mắt một người, nàng mở to mắt nhìn hắn, hai con ngươi linh động phủ một tầng sương mù, nàng há to miệng, hồi lâu, giống như khóc giống như cười nói: "Gọi ta là Vận Hoa."

"Được, khụ, Vận Hoa."

Nam tử nàng rất trọng tình, nếu như hắn quyết định muốn cưới nàng thì sẽ cố gắng thích nàng, cố gắng tốt với nàng, Giang Vận Hoa tin tưởng không nghi ngờ. Khoảng thời gian này, nàng sẽ cho.

Nàng lại một lần nữa nhào tới ôm hắn, dùng sức ôm chặt như vậy, muốn khảm mình vào. Trên đời này chỉ có một Khương Văn Dập, cũng chỉ có một Giang Vận Hoa, hiện tại bọn họ sắp ở bên nhau rồi, thật là tốt.

Khi còn bé nàng ngủ không ngon giấc, phụ thân tìm cho nàng một con thú bằng bông thật to để ôm ngủ, thú bông kia vừa mềm vừa thôm, so với nàng nho nhỏ thì còn cao hơn một cái đầu, nàng rất thích thú bông kia, một lần dùng liền dùng mấy năm, sau này thú bông rách rồi, phụ thân đổi cái mới cho nàng, nhưng thú bông mới làm thế nào cũng kém hơn cái cũ. Thú bông mới tinh xảo hơn, mỗi một đường chỉ đều thêu tốt vô cùng, nhưng nàng vẫn thích cái cũ, không rõ vì sao.

Hiện tại nàng đã tìm được thứ mình thích nhất rồi, nàng muốn ôm ngủ mỗi đêm mỗi đêm.

Giang Vận Hoa không biết mình đang miên man suy nghĩ gì, nàng biết, nam tử mà nàng ôm cũng không đẩy nàng ra, dù nàng ôm hồi lâu, nước mắt cũng cọ lên trên quần áo hắn. Thậm chí, trong chớp mắt mây tan trăng sáng ấy, hắn duỗi một tay ra, nhẹ nhàng khoác lên trên lưng nàng, vỗ về nàng mang theo ý tứ trấn an.