Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 77




Đến đêm thứ ba, Đông Đông đã tỉnh lại. Lúc này trong phòng chỉ còn mình tôi, bác sĩ thăm khám cùng y tá cũng vừa rời đi. Tôi bước tới, định xem xem thể trạng anh ta thế nào. Tay phải vừa đặt lên mép giường, tay trái đã bị Đông Đông tóm chặt lại. Vẻ mặt anh ta vô cùng khó hiểu, nhìn tôi hỏi: “Sao em lại ở đây?"

Đông Đông hỏi quá đột ngột, tôi đáp vội: “Anh cảm thấy trong người sao rồi?"

Đông Đông không trả lời, chỉ cau mày hỏi: “Em lo cho anh ư?"

Tôi rút tay khỏi tay anh ấy, tươi cười nói: “Sao anh làm gì cũng không nói cho tôi biết vậy. Ít nhiều cũng là bố tôi, sao lại tự ý làm thế. Tôi biết ăn nói thế nào với người nhà anh đây?"

Mày Đông Đông lại càng chau tít lại, nói: “Đó cũng là bố anh mà. Em nói nghe sao lạ lẫm quá vậy."

Mặt tôi đỏ lựng lên, vội vã quay sang một bên. Nói: “Ai… ai… ai là bố mẹ của anh chứ…”



Đông Đông ho một tiếng, thong thả nói: “Nếu hợp pháp chúng ta sẽ kết hôn, không hợp pháp chúng ta sẽ cùng xây dựng một mối quan hệ trọn đời.” Nói rồi, anh ta ngừng lại giây lát, rồi sụt sùi buồn thương vô hạn, nói: “Đêm đó em ngất lịm trong lòng anh, anh đã ngắm em thật lâu, mắt, mũi, miệng và cả đôi môi xinh xắn ấy… cảm giác thật bình yên…"

Cảm thán một hồi, Đông Đông lại tiếp, “Anh biết, anh biết em không yêu anh, không muốn gả cho anh… Nhưng anh vẫn muốn cố chấp lao vào em chỉ vì một câu nói… Anh thương em… thương em rất nhiều…!"

Khuôn mặt trắng bệch của tôi của tôi dần dần đỏ lựng.

Tôi trấn tĩnh lại, loạng choạng bước đến bên bàn lấy một ly nước.

Trái tim đập liên hồi, chân tôi mềm nhũn khuỵu xuống, chiếc chén trên tay vỡ tan tành, Đông Đông day day đầu bò dậy khỏi giường, hỏi tôi: “Em làm sao vậy?”.

Tôi gượng cười, vịn lấy bàn đứng dậy: “Tôi không sao, choáng váng chút chắc do thiếu ngủ. Dù gì anh cũng tỉnh rồi, theo lời bác sĩ bệnh tình của anh cũng khá lên nhiều, cố gắng điều dưỡng thêm mất ngày là sẽ khoẻ hẳn. Tôi xin phép đi trước, tôi có việc gấp cần giải quyết."



Hai ngày sau,



Tôi lại đến nhà thăm anh ta. Thấy Đông Đông đang vùi đầu trong đống giấy tờ, bỗng ngẩng lên nhìn tôi nửa cười nửa không, day day góc trán nói: “Hôm nay mới chịu đến thăm anh à? Em xong việc chưa?"

Mặc dù bệnh tật đã khá hơn nhiều, nhưng nhìn bề ngoài Đông Đông trông khá nhợt nhạt, xanh xao rất nhiều.

Bây giờ tôi đã không còn vô tâm như trước, dần dần hiểu rằng một người nếu muốn giấu bạn những điều không tốt của mình, thì bạn sẽ nhìn ngay ra những điểm không tốt của người đó.

Tôi vội bước lên đến trước mặt anh ấy, định sờ lên trán anh ấy. Thì anh ấy đột nhiên ngưng bặt nụ cười, vòng qua giữ chặt cổ tay của tôi, cau mày hỏi: “Sao tay em bầm thế này?"

Tôi cúi đầu xuống nhìn: “À, không có gì, mẹ tôi bắt tôi đi khám tổng quát, bác sĩ lấy máu làm đủ xét nghiệm cho tôi rồi bắt tôi truyền đạm cho lại sức, chắc vì mấy mũi kim đó tích vệt bầm thôi. Không nặng."

Đông Đông đứng dậy, đi rót cho tôi ly nước, vừa rót vừa nói: “Tuy nàng hết lòng chăm sóc bố mình nhưng cũng phải chăm sóc cho chính mình, nếu khi bố em khoẻ lại mà em lại quỵ ra đó, thì không tốt đâu”.

Tôi nhìn bóng lưng Đông Đông, nhẹ nhàng nói: “Anh đoán xem tại sao tôi lại suy nhược như thế?"

Đông Đông quay người lại, đưa ly nước chô tôi, ngiêng đầu đáp: “Vì em lo lắng cho bố mình.”

Tôi đón lấy ly nước, thở dài đáp: “Đông Đông cảm giác cơ thể mất đi một bộ phận thế nào? Đau đớn lắm không? Người hiến thận cho bố em là anh có phải không? Sau này anh sẽ phải thế nào đây? Sức khoẻ của anh…"

Đông Đông bưng ly nước đứng lặng, sắc mặt vẫn u ám, sau đó lại mỉm cười, nói: “Haizz, chuyện là như thế này. Trước đây ông nội có sai anh đi lo công việc thay ông, lúc rảnh anh có ghé qua một cửa tiệm thú cưng, anh bỗng nhớ đến em cũng rất yêu thích chó mèo, nên đã đặt mua cho em một cặp. Có thể bây giờ hai đứa nhỏ đang trên đường được gửi tới đây, lúc đến nhà anh sẽ đưa lại cho em để em huấn luyện chúng, để chúng mang lại niềm vui cho em những lúc em rảnh rỗi ở nhà một mình."

Đông Đông nói những lời này sao quá nhẹ nhàng, còn tôi vẫn nhớ khi bố tôi tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật ghép thận, ông ấy đã rất đau đớn, Đông Đông là người bị mất đi bộ phận ấy sao vẫn cứ cố tỏ ra mình ổn trước mặt tôi vậy chứ.

“Anh đừng giấu em nữa có được không?”

Đông Đông nhíu mày ra vẻ ngạc nhiên, nói: “Đâu có, chuyện gì cũng muốn nói với em đầu tiên, sao anh giấu em được chứ." Rồi lại cười, tiếp lời: “Sắp xếp xong công việc, anh sẽ ở bên em nhiều hơn, kể những câu chuyện của anh cho em nghe, em sẽ hiểu anh không bao giờ giấu gì em”. Rồi lại ngồi vào bàn làm việc vừa giở tài liệu trên bàn vừa nói, “Anh bẩm sinh mạnh khoẻ, lâu lâu bệnh vặt xíu cho mọi người biết anh cũng có mặt yếu đuối thôi à."