Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 48: 48: Hiểu Lầm




Cô ta bắt đầu nói năng lung tung, hoảng loạn hét lên: “Mà..



mày...!mày điên hả,,, mày,, thì làm gì được tao chứ”.



Thực tế tôi không muốn điên đâu, vẫn luôn bình tĩnh trong tất cả mọi chuyện, nhưng đụng tới máu mủ của tôi thì còn điên hơn cả điên ấy chứ.

Đã có khả năng khơi dậy con thú điên dại trong người của tôi thì hôm nay lột da cô ta còn nhẹ nhàng quá.



Bên ngoài bỗng nhiên sấm chớp đùng đoàng, mưa trút xối xả rửa sạch bụi đất.

Tôi ôm ngực, cảm thấy cơn đau lan rộng hơn bên ngoài lồng ngực, nhanh chóng lan khắp thân thể, không thể phân tích được là đau ở đâu, nhưng toàn thân chỗ nào cũng đau đớn, ráng nén cơn đau gào lên: “Tao không làm gì được mày sao? Không những có thể giết mày trong nháy mắt mà tao còn san bằng cả công ty của chồng mày, chính mày đã làm liên lụy người thân của mày và nhà chông mày đó.”

Nó cười nhạt: “Mày đừng hống hách.”



Tôi buộc phải bổ sung thêm đôi câu: “À đúng rồi, mày quên mất An Nhi là con ruột của Đông Đông sao? Mày nên lo lắng nếu gia đình anh ấy biết chuyện này, sẽ làm gì chúng mày.



Hôm nay mày có gan bắt cháu ruột của thủ tướng, còn hăm he đến tính mạng của con bé, coi bộ mày không chỉ gây thù chuốc oán với mình tao rồi.”

Chưa kịp thấy cô ta phản ứng lại, một tiếng ầm vang lên, cánh cửa phòng làm việc như bị một lực đẩy rất mạnh, rung trời như muốn vỡ tung cánh cửa ấy, từ phía sau bỗng có một bóng người vọt lên chắn trước mặt Trà Chúc, xoay lưng với cô ta mà quay mặt về hướng tôi.



Thật tình lúc này không còn chút sức lực nào, muốn nhắm mắt ngã gục luôn rồi.



Đúng lúc vừa định buông xuôi thì bị kéo mạnh vào lòng ai đó.



Tôi ngẩng đầu nhìn mặt người đang ôm mình, Ơi trời, Đông Đông sao giống mấy người mà tôi coi trên phim quá vậy, mấy cái người ai cũng biết là ai đó, toàn đến khi mọi chuyện đã xong xuôi, đến ngay lúc người đã chết, cong tộ phạm đã bỏ đi.

Đông Đông nhìn chiếc áo nhuộm máu đỏ tươi của tôi, trên mặt hiện rõ nét lo âu, các đầu ngón tay chậm rãi vuốt nhè nhẹ trên lưng tôi, khẽ hỏi: “Bạch Dương, đứa nào đã khiến em ra nông nỗi này?”

Tôi nói: “Những đứa đụng tới tôi đang nằm la liệt dưới đất kia kìa, còn một đứa chủ chốt trong chuyện này vẫn còn nhởn nhơ, tôi đang tính cho nó nằm cùng với đám đàn ông kia luôn, nhưng may thật.



Chồng nó tới để được cùng vợ nó chịu trận đây mà.”

Khải Ly đang đứng phía đối diện toàn thân rúng động, trợn hai mắt lên nhìn, nói: “Đông...!Đông..



Thị..’’

Tôi gượng nói với Khải Ly: “Đúng là ngưu tầm ngưu, nồi nào úp vung nấy, vợ làm chồng chắn, vợ gây ra tội chông tới bảo vệ, coi bộ hôn nhân hạnh phúc quá nhỉ.”

Anh ta bước vội đến trước mặt tôi, định đưa tay chạm lấy người tôi, nhưng lại bị Đông Đông nhanh tay cản lại, nên phải lui lại mấy bước.


Thần sắc của Đông Đông vẫn giữ nguyên không thay đổi: “Khải Ly, bà xã của cậu coi bộ lớn gan nhỉ.





Hôm nay dám đụng tới vợ sắp cưới của tôi, khiến cô ấy tàn tạ tới mức này, thật đáng khen.”

Sắc mặt của Khải Ly còn nhợt nhạt hơn tôi, anh ta hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Liệu có gì hiểu lầm không?’’

Đông Đông đang nhẹ nhàng ôm tôi liền trầm giọng đáp: “Còn dám to gan hỏi tôi câu đó à? Nên hỏi người phụ nữ của anh đi, dám bắt cóc con gái tôi, phát hiện con bé mất đi một cọng tóc nào thì để tôi xem gia phả nhà cậu làm sao để chịu trách nhiệm.’’

Tôi dịu dàng đáp: “Đó cũng là con tôi”.

“Đúng vậy, cô ấy là mẹ đẻ của nó.”


Khải Ly kinh ngạc kêu lên: “Con...?”.



Ánh mắt anh ta trở nên u ám: “Em đã…” một hồi mà không nói lên lời rồi lại quay sang nhìn Trà Chúc, Đông Đông cũng nhìn Trà Chúc, tôi thấy họ đều nhìn cô ta bèn cũng cùng nhìn chung.

Cô ta vẫn ngồi trên chiếc ghế xoay của mình, nhìn thấy Khải Ly nhìn mình, ánh mắt trở nên hoảng loạn: “Chồng, chồng, em không có làm gì hết.



Con của chúng ta đang ngủ ở bên kia rất ngoan.






Chồng biết không, nó rất khỏe mạnh, trắng trẻo, đáng yêu biết mấy.



Em biết rằng anh rất mong chờ ngày được gặp con của chúng ta, anh yên tâm đi, từ bây giờ trở đi em sẽ đưa con cùng đi làm, cùng dùng bữa với chúng ta, ba người chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc..’’

Khải Ly quát lớn: “Câm mồm.’’

Trà Chúc hoang mang: “Chồng yêu, sao anh lại nói em thế, hồi đó anh bỏ con khốn Bạch Dương theo em vì nó không thể sinh con cho anh sao? Em vất vả lắm mới sinh ra và nuôi nấng một đứa trẻ kháu khỉnh như thế cho anh, anh còn muốn gì nữa hả chồng? Chưa kể là năm đó anh còn tưởng bản thân mình là người song tính nhưng không phải vậy.



Con khốn đó bụng dạ thâm sâu,vào Cao Lãnh Đường để mê hoặc hết người này đến người khác, tại sao anh lại không nghe em trong khi nó còn chưa mở nửa lời...’’

Cơ thể của Đông Đông rúng động.

..