Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 36: Truy tìm tung tích




Tôi cứng đơ người.

Anh ta nói: “Bae, em có quen biết người nào tên Chiêu Lang không?’’

Tôi ngẩn ra, kéo chăn lên: “Hmm, đêm hôm tự nhiên anh hỏi tôi biết người này người kia không là sao, cái tên lạ hoắc chưa từng nghe qua. Tại sao lại hỏi tôi chuyện đó?’’

Đông Đông thở dài: “Anh cứ tưởng em rõ về người này hơn anh chứ.’’



Tôi ngáp một cái: “Anh đề cao tôi quá rồi đó, đừng nói với tôi đó là người yêu mới của anh nha”.

Anh ta đáp: “Em nói lung tung gì vậy, tại cậu ta có liên quan đến sự mất tích của người quen chú út anh, vì thế chú anh muốn anh đi tìm hiểu về cái tên Chiêu Lang đó, để xem cậu nhóc đó có liên quan đến sự mất tích của người quen chú Quang hay không thôi”.

Tôi thầm chột dạ, Chiêu Lang là tôi đây chứ ai, nhưng sự mất tích của thầy cũng là dấu chấm hỏi trong lòng tôi bấy lâu nay. Từ khi tôi trở về ai ai cũng nói thầy tôi đã qua đời, được người thân đưa xác qua bên nước ngoài để được chôn cạnh bố mẹ của thầy. Nhưng khi tôi xin địa chỉ để đến viếng thăm thầy thì không ai cho, đều né tránh câu hỏi của tôi.

Anh ta tiếp tục kể: “Lúc trước chú út anh, chú Giang, bố em và thầy Mặc Đình là bốn người bạn thân thiết từ khi mới học cấp hai. Đợt đó nghe nói thầy Mặc có một cậu học trò rất tinh quái, cậu ta rất lười học lại hay bày trò, nhưng thầy ấy chưa từng trách mắng mà luôn nuông chiều cậu ta. Trong một đêm nọ Cao Lãnh Đường bị cháy, mọi người chạy loạn lên, ai nấy ôm mình tìm đường thoát thân, sau khi dập được ngọn lửa thì phát hiện không thấy thầy Mặc đâu, càng không thấy cậu học trò đó, dù mất cả tháng trời tìm kiếm trong đống tro tàn đó vẫn không có một chút gì dính dáng đến xác của họ.

Rốt cuộc hai thầy trò họ còn sống hay đã chết thì vẫn còn là một ẩn số. Cao Lãnh Đường mặc dù đã được các tiền bối gầy dựng lại, nhưng không có thầy Mặc cai quản nên các học trò đều trở về quê nhà, thi thoảng cũng có vài người đi ngang qua ghé vào một chút rồi vội vàng rời đi ngay.’’

Tôi làm bộ kinh ngạc, kêu lên: “Thật ly kỳ, quá nhiều uẩn khúc”.

Mà trong lòng đau đớn trùng trùng. Anh ta gật gật đầu: “Nhiều năm qua chưa từng tìm thấy tung tích của cậu nhóc đó, gần đây, nghe nói con trai họ Khải đã đích thân gặp được cậu Chiêu Lang còn sống sờ sờ mạnh khỏe. Anh ta còn lén chụp lại ảnh cậu ta, nhưng tiếc là rất mờ và chỉ có bóng lưng’’.

Tim tôi đập thình thịch.

Quả nhiên anh nói: “BAE, vừa mới nhìn lướt qua, anh còn tưởng đó là em, hoặc anh em gì đó của em. Nhưng anh nhớ em là đứa con gái duy nhất của chủ tịch Bạch, nên chắc là người giống người thôi.’’

Tôi cười ha ha: “Tưởng là chuyện gì. Nếu là vấn đề người giống người thì Giang Nhiệt Lệ hay bạn gái mới của tên Khải Ly đó cũng đầy người nói trông bọn họ giống tôi như khuôn đó. Không lẽ vì điều đó mà anh lại nghĩ tôi biết cái tên Chiêu Lang đó à?’’

Đông Đông trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói: “Thật vậy sao? Chắc hôm nào anh phải cho người tìm ảnh của bạn gái Khải Ly xem thế nào mới được.’’

Tôi “ừm” một tiếng.

Anh cười: “Hình như anh cảm nhận được là em đang ghen. Chẳng qua anh nghe nói có người giống em nên muốn xem thử giống tới mức nào thôi, dù cho có giống em thế nào thì chắc chắn thần thái phong độ sẽ không bao giờ bằng em được, anh nói có đúng không?’’

Tôi đưa mắt nhìn trần nhà, ngáp một cái, không đáp lại lời anh ta. Thần thái phong độ gì chứ, chẳng phải vì cô ta mà tôi bị cắm cái sừng dài tám kilomet trên đầu đây hay sao.

Đông Đông coi bộ đã rất mệt nên anh ta ngủ rất nhanh, anh ta ngủ ngoan như một đứa không quờ quạng, không ngáy cũng chẳng dãy dụa. Tôi trằn trọc mãi cuối cùng cũng mơ màng ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên mông lung nhớ ra một chuyện gì đó rất quan trọng, đến khi nghĩ kỹ lại, thì não bộ đã không được tỉnh táo nữa rồi.

Đêm đó, dường như có đôi bàn tay, lành lạnh, dịu dàng ve vuốt bên má tôi.

Quá đáng thật chứ.

Ở đây là đâu chứ, tôi đang trong hoàn cảnh thế nào chứ, sáng sớm Đông Đông bắt tôi dậy thật sớm ra ngoài cà phê ăn sáng với anh ta, ngủ nướng trên giường thêm một chút nữa coi bộ còn sung sướng hơn là dậy sớm cà phê ăn sáng rồi ngộ nhỡ gặp người quen, vậy mà không nghĩ cho tôi, lại nằng nặc lôi tôi dậy cho bằng được.

Bắt tôi trở về phòng thay đồ, vệ sinh cá nhân, còn Đông Đông ở lại phòng có vẻ rất hào hứng, mặc bộ đồ thể thao cẩn thận, anh ta ngồi trên ghế gỗ trước gương bàn phấn, bình thản cầm điện thoại lên gọi cho tôi: “Em đã xong chưa, xong rồi thì qua đây đi, qua cột dây giày cho anh nào.’’

Bên kia đầu dây tôi ngẩn ra: “Anh đang ra lệnh cho tôi?”.

“Nghe trợ lý em nói, em có sở trường thắt dây giày rất đẹp.’’. Tiên Hiệp Hay

Rất cám ơn bạn đã đón đọc.! Chúc bạn nhiều may mắn, đừng vội bỏ qua.! hãy đón chờ tập tiếp theo nhé (♥_♥) Mọi người thả tim, follow me, theo dõi truyện và comment để mình có thêm động lực viết tiếp a.! (✿◠‿◠)