Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 32-33




32: Nợ Ân Tình



Cố gắng lục lại bộ nhớ lưu trong não xem cái tên giám đốc của TP là ai, cái tên vừa thấy quen mà cũng vừa thấy lạ, một hồi lâu trôi qua quản gia vẫn đứng đó khom người chờ câu trả lời từ tôi.



Đột nhiên nhớ ra anh ta chính là Phát Tịch.

Nhiều năm trước khi tôi đến Cao Lãnh Đường học, anh ta ngày ngày chạy tới đây trồng cây si với tôi, bất chấp cản trở hay sự khinh miệt của tôi anh ta mãi vẫn không chịu bỏ cuộc.



Cho tới khi lão Giang báo tôi đã ôm đồ ra nước ngoài sinh sống và không trở lại thì anh ta mới không tới làm phiền.

Nhưng nghe phong phanh anh ta vẫn muốn âm thầm cho người ra nước ngoài điều tra tung tích của tôi, cả năm trời không chút manh mối, cuối cùng mới chính thức chịu bỏ cuộc.



À đúng rồi, có lần mẹ tôi đi trung tâm bách hóa một mình không may bị tụt đường huyết, tình cờ hắn cũng đang ở đó nên nhanh chóng đưa mẹ tôi tới bệnh viện gần nhất.





Mặc dù không thể chấp nhận tình cảm của hắn nhưng gia đình tôi cũng nợ hắn ân tình.

Tôi có nói nếu sau này hắn lỡ có vấn đề gì khó khăn có thể trực tiếp đến tìm tôi.



Lần này xem ra là có vấn đề chứ không phải như những gì ban đầu tôi suy nghĩ.

Tôi cho phép quản gia đưa hắn vào phòng gặp tôi, lúc vào mặt hắn tím tái như thể tôi là thứ gì đó ghê rợn.



Tôi đưa mắt ra hiệu cho quản gia ra ngoài, im lặng ngồi trên sofa.

Phát Tịch lặng lẽ ngồi phía đối diện.



Ly trà ấm của tôi nó sắp đóng băng vì cái lạnh của điều hòa phà ra luôn rồi mà Phát Tịch vẫn không có nửa lời nói với tôi.

Tôi vô cùng khó chịu với cái thái độ lặng lẽ, khác hẳn lúc trước của hắn.



Người làm cũng đã đổi ly trà ấm khác cho tôi, uống một ngụm trà, cũng chẳng cần ra vẻ kiểu căng làm gì nữa, cực kỳ nhẹ nhàng hỏi anh ta: “Anh đích thân đến đây tìm tôi sau nhiều năm không gặp, chắc hẳn có chuyện muốn nói với tôi, vậy đã đến rồi hà cớ gì cứ ngồi im như người mất hồn vậy, thật tình tôi không quen với cái kiểu rụt rè này của anh chút nào, hãy cứ là anh của lúc trước đi, không cần ngại chuyện xưa.’’



Anh ta từ từ đưa mắt nhìn sang tôi một cái, các ngón tay cứ bấu chặt vào nhau như thể muốn tự lột da mình.

Tôi lại nâng ly trà lên rồi lại đặt ly trà xuông mà anh ta vẫn chưa thèm mở lời với tôi, tiếp tục kiên nhẫn nhẹ nhàng hỏi: “Ở đây ngoài tôi với anh ra còn ai nữa đâu mà anh phải ngại, cứ thoải mái đi phòng riêng của tôi không có máy nghe lén càng không có camera, sẽ không ai biết được nhũng gì anh sắp nói với tôi đâu.’’

Cuối cùng anh ta cũng chịu ngẩng đầu, nửa cười nửa không, nhìn tôi một cái.



Phát Tịch chần chừ một lúc, cuối cùng dè dặt nói: “Cô....!cô...!có thể giúp con trai của tôi được không?”.

Ngu Yên chính là con gái lớn của Phát Tịch và mối tình đầu.



Đứa con này bị giấu nhẹm suốt hơn mười lăm năm qua.




Bây giờ Phát Tịch đã có vợ và hai con, người vợ kia cũng không phải là người nhỏ mọn, chấp nhận con riêng của chồng, yêu thương con bé như chính con ruột của mình, chính vì thế bây giờ Phát Tịch không còn trở ngại gì mà công khai đứa con ngoài dã thú của mình.

Chẳng rảnh lo chuyện thiên hạ nên tôi cũng chẳng mấy khi xem tin tức đời tư của những người trong giới thượng lưu.



Bây giờ bất ngờ trước tin Phát Tịch có con lớn thế cũng là lẽ đương nhiên.



Anh ta lớn hơn tôi cả một con giáp cơ mà có con lớn cũng là lẽ thường, có thể tuổi tác cũng là lý do khiến tôi không muốn cho anh ta cơ hội tiếp cận tôi từ nhiên năm trước.

Mấy ngày trước trong một bữa tiệc sanbg trọng, một gã đàn ông uống say loạng choạng xông tới chỗ của Ngu Yên dở trò.





Mục đích không thành lại bị bẽ mặt trước bao nhiêu người, hắn làm lớn chuyện nói con bé quyến rũ mình.

Hiểu rồi ha, cái gã sở khanh đó là anh họ của Cẩm Mộng, liếc mắt nhìn Phát Tịch, tôi lại đặt cốc trà xuống, chăm chú nhìn anh ta cười rất lạ kỳ.



Trong lòng tôi có chút không muốn tịnh nữa, quả nhiên không có người trừng trị thì cái cô gái ngang tàn này không biết sợ mà.

Nghe nói thủ tướng đương nhiệm từng chia sẻ nhờ ông nội của Cẩm Mộng mà ông ấy mới có được như hôm nay, khi gia tộc Cẩm không may bị thiêu cháy tại chính căn biệt phủ của họ thì may mắn thay lúc đó cô ta đang cùng người anh họ của mình đi du lịch biển nên thoát được kiếp nạn.

Không còn gia đình người thân, Cẩm Mộng nhiều lần đòi tự vẫn, thấy thế thủ tướng đưa cô ta về nhận làm cháu nuôi và đồng ý với mong muốn của cô ta là sẽ gả cô ta cho Đông Đông, có vậy cô ta mới không vật vờ ngày đêm đòi sống đòi chết theo người thân nữa.

Nghe anh họ thân thiết của mình bị mất mặt trước bao người Cẩm Mộng liền giận dữ lôi đình, lập tức bắt con gái Phát Tịch hối lỗi bằng cách tới nhà tên sở khanh kia làm người hầu cho hắn trong một tháng..




33: Không Nể Mặt



Rốt cuộc thì Tư Yên vẫn phải đến nhà tên sở khanh anh họ Cẩm Mộng làm giúp việc trong một tháng.



Tôi chạm nhẹ lên cằm mình, cảm khái nói: “Chọc ghẹo không được, lại còn dám trừng phạt con gái người ta vì xúc phạm danh dự mình, nhưng xui thật, con gái anh lại gặp đúng ngay người không nên gặp, ỷ bản thân là cháu nuôi của thủ tướng thích bắt nạt ai thì bắt nạt à....’’



Cầm ly trà lên uống một ngụm, bỏ lại xuống bàn, tôi bình thản nói: “Cô ta không nể mặt ai, thì phải cần có người trừng trị..’’



Lúc trước nghe nói Đông Đông rất nuông chiều cô ta, yêu thương còn hơn ngài thủ tướng, nhưng mấy lần nhắc đến cô ta trước mặt anh ấy thấy có vẻ rất hời hợt, coi bộ đó chỉ là tin đồn.



Việc Phát Tịch nhờ vả cũng không khó khăn gì với tôi.



Anh ta cũng đã nghe ngóng được khi Tư Yên đến nhà tên sở khanh kia thì nhà đó vẫn đang thiếu một quản gia. Người quản gia cũ của nhà hắn mới nghỉ việc vì sự ngang tàn của hắn nên phải ngậm ngùi nghỉ việc, hắn còn lấy lý do bà ấy nghỉ ngang không làm trọn hợp đồng nên không được nhận đồng lương nào khi ôm đồ rời đi.



Phát Tịch mong tôi đến nhà tên sở khanh kia làm quản gia để phần nào đỡ đần cho Tư Yên cũng như trông coi con bé trong thời gian con bé đang làm việc ở đó. Món nợ ân tình của thủ tướng với bố tôi cũng không thua gì món nợ của ngài ấy với nhà Cẩm Mộng, thế nên tôi có đến nhà tên kia làm quản gia mà bị hắn thái độ thế nào, khi biết thân phận thật của tôi thì hắn chắc hẳn xanh mặt như tàu lá chuối thôi.




Tôi có thể ra mặt nói vài câu, thì gần như thủ tướng sẽ bắt Cẩm Mộng mắt nhắm mắt mở coi chuyện lớn thành chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng không cần thiết, chính tôi sẽ tự tay giải quyết.



Sau khi bảo Phát Tịch quay về, tôi bắt đầu tính toán, trước tiên phải đến công ty, giao việc cho trợ lý, cậu ấy sẽ thay tôi làm mọi việc của công ty trong một tháng tôi vắng mặt.



Nghe tin tôi vì lời hứa lúc trước với Phát Tịch mà đến nhà Nguyên Tống làm quản gia, trợ lý nhìn tôi với ánh mắt vừa chân thành vừa thân thiết. Nó cau mày nói: “Chị đừng đi, cần gì phải đến đó, chị chỉ cần mở lời là mọi chuyện giải quyết trong tik tăk thôi.’’



‘’Không, chị muốn đến đó vì có kế hoạch riêng của mình, chị có tính toán rồi, em cứ yên tâm.’’ Lúc này tôi mới để lộ ra nụ cười nham hiểm.







‘’Nếu chị đến đó làm quản gia, em giúp chị giải quyết mọi chuyện của công ty trong thời gian chị vắng mặt, thì chị hứa đi, hứa với em một chuyện này,’’ Trợ lý nhìn tôi kiên trì, như thể bằng mọi giá phải nhận được cái gật đầu của tôi.



Tôi nhìn nó cảnh giác.



Nó bình thản nói: “Chỉ là lúc qua bên nhà đó, chị phải cho phép em báo lại với anh Đông, nếu không em sống chết cản chị lại, em sẽ nói lại với chủ tịch việc chị vì thay ngài ấy trả ơn mà chịu cực. Một tiểu thư chưa từng phải dùng tay ngắt một bông hoa thì làm sao có thể đến nhà người khác làm quản gia được chứ. Chưa kể cái thằng Nguyên Tống đó nó nổi tiếng là sở khanh chỉ quen gái qua đường, nó lợi dụng con gái người ta thỏa mãn nhu cầu của nó xong là liền trở mặt, ngộ nhỡ khi đến đó chị bị nó đụng chạm tay chân thì sao, chưa kể là nó rất lươn lẹo, lúc chị ở trong nhà nó, nó làm gì chị nó chối thì cũng đâu ai đứng ra làm chứng cho chị.’’



Tôi đắn đo suy nghĩ một hồi, cho rằng nó nói đúng nên gật đầu đồng ý.



Sau khi nhận lời mới nhận ra: “Chị và Đông Đông vẫn chưa kết hôn, nếu như sau này Đông Đông kế thừa thủ tướng thì chị quyền thêm quyền. Ở hiện tại đã có thể một lời khiến Nguyên Tống cả gia phả ra đường rồi, nhưng cái gì nhanh quá thì mất vui.’’



Nó đặt tập tài liệu xuống bàn, nhìn tôi chăm chú: ‘’Mà anh Đông đã cầu hôn chị thế nào vậy?’’



Tôi bật cười, khiêm tốn đáp: “Chuyện riêng của chị, em quan tâm nhiều làm gì.’’



Tôi khẽ rùng mình. Nguyên Tống là loại thù dai, lần này lại được em gái họ sắp xếp cho miếng mồi ngon, không biết tôi trà trộn vào nhà tên sở khanh đó làm diễn viên, dạy cho hắn một bài học thì sắc mặt Cẩm Mộng sẽ thế nào đây ta?



Trợ lý gõ gõ lên bàn, liếc nhìn tôi cười: “Chị đừng lo. Em dám chắc anh Đông sẽ có cách âm thầm bảo vệ chị.’’



Lần này đi làm chuyện chính sự, đương nhiên không thể gặp tiểu công chúa, thôi thì ngày trở lại đến gặp nó dỗ dành sau, chứ bây giờ mà tới gặp thế nào nó cũng lầm bầm tức giận, không khéo lại lẽo đẽo đòi đi cho mà coi.



Tên sở khanh kia là con nhà cũng có gia thế, mẹ hắn là chị ruột của mẹ Cẩm Mộng, họ Nguyên, tên hắn là Nguyên Tống, mặc dù đã hơn ba mươi, nhưng hắn không lo tập trung công việc, chỉ giỏi xài tiền của bố mẹ làm ra, ăn bám, báo đời nhưng rất hay ra vẻ.