Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 23: Sống chung




Tiểu công chúa ôm lấy thân dưới của tôi, ngẩng đầu lên bĩu môi nói: “Bố nói mẹ từ nhỏ không sống bên ngoài, ở nhà chỉ có mỗi ông bà ngoại không tiện dọn ra ngoài. Bố nói chuyện mẹ không thể dọn đi chẳng có vấn đề gì to lớn, con quyết định sẽ cùng bố dọn đến ở với mẹ và ông bà ngoại. Chỉ cần có bố và mẹ con ở đâu cũng được."

Tôi bị những lời của nó làm cho rối loạn tiền đình, sắc mặt có phần kém sang trọng, nói: “Con nói, con ở cùng với mẹ ư? Cái tê..n..n.. À không, bố con cũng dọn tới ở nhà của mẹ ư?”.

Tiểu công chúa ngây thơ, hí hửng gật đầu.

Mễ Mễ khẽ bước từng bước nhỏ đến sát bên tôi, thì thầm bên tai: “Chị à, hai người nói chuyện gì sao em chẳng hiểu gì vậy?"

Trời ạ, cả nước bây giờ đều biết Đông Đông và tôi có hôn ước từ phía người lớn của hai gia đình. Ngay cả khi hắn đến công ty tôi, đi thẳng đến phòng chủ tịch cũng không ai dám đánh đuổi hắn. Phần là thân phận của hắn, phần là hắn đang là chồng sắp cưới của tôi một cách danh chính ngôn thuận.

Có điều lần này hắn giống như đến gây khó dễ cho tôi, có thể cho là hắn đang muốn vun đắp tình cảm xưa. Giận cũ còn chưa nguôi, tôi thực sự khó chịu với những điều cái tên Đông Đông lăng nhăng đó làm ra.

Mang An Nhi tới đây gửi cho Mễ Mễ rồi bỏ đi đâu không một lời, thật khiến người khác bất mãn, nhất là tôi.

Đã là người kế vị thủ tướng trong tương lai, cai quản cả một đất nước, chuyện nam nữ thì cũng không rõ ràng, quả là một con người phức tạp. Giờ lại bày trò dọn đồ ôm con tới nhà tôi ở, xem ra thời gian tới tôi phải sống chung với bố con anh ta ở vai trò <người mẹ mất trí> rồi.

An Nhi đưa mắt nhìn tôi: "Mẹ ơi, con đói bụng."

Tôi quay mình hỏi: “Con muốn ăn gì?"

"Mẹ ăn gì An Nhi ăn cái đó."

Tôi gật đầu, hết “à” rồi “ừ”.

Cục bột nhỏ sợ là nhất thời không thể tìm thấy đồ ăn, đôi mắt đã rơm rớm.

Mễ Mễ theo đuôi tôi với An Nhi đến siêu thị lớn gần công ty.

Cũng ngay lúc nghỉ trưa, vài nhân viên cũng có mặt ở đây nhìn thấy tôi bèn đi gần lại lễ phép chào hỏi một tiếng "chào sếp"

Trong đó có hai người lớn tuổi hơn tôi nhưng vẫn gật đầu gọi tôi là có chút tổn thọ. An Nhi lon ton chạy tới trước mặt một trong hai người phụ nữ đó cau mày, hỏi rất nghiêm túc: “Cô ơi cô, sếp là gì? Sao cô lại gọi mẹ con như thế?"

Cả nhóm nhân viên ai đó cùng lúc há hốc mồm hồi lâu mới khép lại được, người phụ nữ được hỏi lên tiếng: “Sếp, sếp lấy chồng sinh con từ lúc nào mà sao không mời chúng em tham dự đám cưới sếp thế?"

Tôi ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, bất mãn đáp: "Chưa chồng mà có con mới là trend".

Tiểu công chúa lại chạy đến bên tôi, tôi dang hai tay chào đón con bé, thì có một bàn tay chen vào. Tôi giật mình nhìn dọc theo hướng lên trên cánh tay đó. Xời, tưởng ai, hoá ra là Đông Đông, cứ tưởng anh ta quăng An Nhi ở đây cho Mễ Mễ để đi vui vẻ với người phụ nữ kia rồi, ai dè lại xuất hiện đúng lúc thế này, vừa tới đã nhìn tôi cười tươi rói.

Khuôn mặt anh ta tươi như thế, thực là rất đáng ghét.

Khách không mời mà tới, dù sao cũng đã tới rồi vuốt mặt nể mũi trước mặt An Nhi ít nhiều cũng không nên để trẻ nhỏ đau lòng, thôi thì tạm thời cho qua mọi chuyện không thèm tính toán với anh ta, vì thế tôi cười lại: "Hoá ra thiếu gia Đông Thị. Chúng tôi đang định đi ăn, nếu anh chưa dùng bữa trưa thì cùng đi đi."

Đông Đông đưa tay nựng má tôi: "Anh biết ngay là em sẽ đợi anh, để gia đình chúng ta cùng dùng bữa mà."

Tôi nhìn anh ta chằm chằm một lúc, rồi giằng tay anh ta ra: “Mau đi kiếm chỗ nào ăn đi, An Nhi đói nãy giờ rồi."

Đông Đông lập tức kéo tay tôi đi. Đằng sau Mễ Mễ bế sốc An Nhi đi phía sau.

Bữa trưa hôm nay có vẻ rất thú vị.

Thoáng chốc cả công ty đều biết, một người đàn ông tuấn tú dẫn theo đứa con nhỏ xuất hiện đúng lúc, người đàn ông đó không ai khác lại chính là ông chồng quốc dân khối em đắm đuối, đã vậy đứa bé xinh xắn thông minh kia lại gọi tôi là mẹ gọi Đông Đông là bố.

Công ty tôi bao lâu nay bình yên đủ rồi thì phải, lần này coi bộ chuyện riêng của tôi lại là khẩu phần ăn trưa của bọn họ rồi.

Đến khi về lại phòng làm việc của tôi, Đông Đông ngồi lên sofa tự rót cho mình một ly trà ấm, bảo tôi: “Trà hết thơm rồi, em đi pha bình trà mới đi."

Tôi liếc anh ta một cái, cũng ngồi xuống rót một tách trà không thèm trả lời trả vốn câu nói đó. An Nhi nắm lấy tay tôi nũng nịu: “Mẹ ơi, con cũng muốn uống”. Tôi tiện tay đưa ly trà cho nó uống.

Đông Đông nhăn nhó: "Sao em không nói chuyện với anh.."