Nhân Duyên Khó Tránh!

Chương 18




Chuyện xảy ra đêm qua đều là tự nguyện nhưng chỉ có Tuấn Anh là vui mừng hiện ra mặt còn Nhi vẫn giữ thái độ bình thường. Tuấn Anh hiểu vì sao cô chưa sẵn sàng chấp nhận anh, anh rất hiểu điều đó thế nên anh nguyện chờ cô bao lâu cũng được.

Nhưng Tuấn Anh cũng lắm chiêu, lắm trò lắm, Nhi càng trốn tránh sau lần vừa rồi thì anh càng khiến cô xoay sở không kịp, đã thế bên cạnh Tuấn Anh lại có mọi người hỗ trợ nên cô có muốn tránh cũng không thoát khỏi vòng tay của anh.

Bé Tôm được cả nhà luân phiên chăm sóc, tối đi ngủ cũng thay nhau chiếm giữ nên không tới lượt Nhi được ôm con đi ngủ nữa. Đang trong thời kỳ tán tỉnh kiếm vợ nên Tuấn Anh rất khoái chí với phương án này của cả nhà chỉ có Nhi là mặt buồn thiu. Không có con trai nằm bên cạnh cô đành lấy cái gối chắn ở giữa nhưng có đặt thì đến nửa đêm cũng bị ném xuống đất và y như rằng Tuấn Anh lại chiếm chỗ và chiếm luôn tiện nghi của cô.

Nhi hầu như đêm nào cũng nhường nhịn Tuấn Anh và đêm nay cũng vậy, cô cố tình nằm sát phần giường bên trong rồi mà anh cứ ngang nhiên càng tiến sát hơn, đã thế hơi thở cứ phả vào gáy khiến cô nhột nhột đến khó chịu. Bực mình quá Nhi quay người lại định mắng cho một trận thì không may đụng trúng môi anh, một người cười thầm còn một người tức anh ách. Nhi điên tiết đấm bôm bốp vào người Tuấn Anh thì anh lại mặt dày lên tiếng dọa cô:

– Cứ đánh một cái anh hôn lại một cái!

– Anh bị hâm à?

– Ừ, đang hâm đây!

– Em xuống đất ngủ đấy!

– Anh cũng xuống theo!

– Anh ám em vừa thôi!

– Xác định ám cả đời luôn!

– Đồ khùng này!

Giữa đêm hôm khuya khoắt nhưng hai con người cứ như hai đứa trẻ, gây lộn nhau không ngừng. Nhi vẫn đấm thùm thụp vào người Tuấn Anh cho bõ tức thì anh lại nhăn nhở trêu cô:

– Em có vẻ thích được hôn?

– Ai thèm!

– Thèm ra hay thèm vào?

– Đúng là đồ biến thái!

– Đã được sơ múi gì đâu mà gọi là biến thái? Nhưng nếu bây giờ em gật đầu cho anh sơ múi thì anh nguyện làm tên biến thái cũng được!

– Cái đồ vô sỉ này…

– Anh chỉ vô sỉ với duy nhất em thôi!

– …!!!

Mặc cho Nhi gào lên thì Tuấn Anh cứ thản nhiên chọc cho cô tức điên mới chịu, kẻ mếu người cười sau cùng lại phải năn nỉ dỗ dành người ta…

– Này… Giận anh đó à?

– Cút xa em ra! Cấm lấn ranh giới nếu không em sẽ gi.ết anh!

– Em nỡ t.ử hì.nh bố của Tôm à?

– Đang bực đấy! Đừng có lảm nhảm!

– Thế đánh đi cho hết bực này!

Tuấn Anh nói dứt lời liền vứt luôn cái gối chia đôi ranh giới xuống đất rồi dí sát người mình vào cô:

– Cho em đánh mỏi tay thì thôi!

– Biến xa em ra! Em không cần làm tay mình mỏi nhé!

– Thật đấy! Đánh cái tay hư này đi!

Nhìn cái mặt giả vờ hối lỗi rồi cả hành động chìa hai bàn tay ra trêu ngươi khiến cô muốn đánh thật. Nhi không thèm nể nang mà lấy sức nhéo mạnh vào hai bắp tay anh nhưng chỉ có cô là hết sức còn Tuấn Anh thì chẳng có si nhê gì, bực quá cô lại nhéo thêm hai cái nữa nhưng cũng không khiến anh nhăn mặt mà chỉ thấy anh phì cười…

– Người gì như tảng đá!

– Sao? Đau tay mình rồi đúng không?

– Mỏi cả tay!

– Đưa đây anh giúp cho bớt mỏi nào!

– Không thèm…

Không để Nhi từ chối Tuấn Anh liền cầm hai tay cô thơm lên đó, thực sự là cô không cưỡng lại được dáng vẻ thật lòng lúc này của anh, ngay cả ánh mắt cũng chất chứa toàn là biểu cảm vui vẻ nhưng cớ sao cô vẫn không dám gật đầu…

– Không cần nữa đâu! Em hết mỏi rồi!

– Vậy ngủ nha!

– Ngủ thì nằm xa ra chút đi!

– Đừng có đẩy anh như vậy chứ!

– Thế định để em nằm sát mép giường à? Ngang vừa thôi!

Phải nhắc tới vài lần Tuấn Anh mới chịu nằm nhích ra một chút nhưng ngay sau đó anh lại trầm giọng gọi cô:

– Nhi?

– Lại gì nữa?

– Em không muốn lấy chồng đúng không?

– Đúng rồi! Tự do là muôn năm!

– Thế anh cũng không lấy vợ! Chúng ta cứ sống như này vì con nhé!

Nghe ra giọng điệu có phần nghiêm túc của Tuấn Anh khiến Nhi không nằm yên được mà ngồi bật dậy nói chuyện:

– Anh lại bị ấm đầu à?

– Không. Anh rất tỉnh táo! Có bé Tôm rồi nên anh chẳng cần lấy vợ nữa! Hai chúng ta cứ sống như này cũng vui!

– Đừng có mà đùa dai nhé!

– Anh rất nghiêm túc! Mà thôi, không nói với em nữa, anh ngủ trước đây!

Thực lòng Nhi không muốn bản thân kìm kẹp hạnh phúc riêng tư của người khác, càng không muốn mình lặp lại vết đau ngày trước nên có lẽ cô đợi Tuấn Anh xử lý chuyện công ty xong thì sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh.

Đã tự dặn lòng phải giữ khoảng cách với Tuấn Anh nhưng chỉ được vài hôm Nhi lại để lý trí thua cảm xúc của cơ thể. Vẫn là bản thân không thể từ chối được sự thân mật của anh để rồi giữa hai người lại xảy ra chuyện giường chiếu, không chỉ lần hai, lần ba mà còn rất nhiều lần về sau nữa. Chỉ vì bản thân kém cỏi, không đủ dứt khoát đã khiến cô luôn trong trạng thái mâu thuẫn, xung đột tâm lí rất nhiều.

Suốt khoảng thời gian hơn một tháng đấu tranh tư tưởng cuối cùng Nhi cũng đưa ra quyết định của mình nhưng tiếc rằng khi cô sẵn sàng nói lời từ chối tình cảm của Tuấn Anh thì phát hiện mình có thai. Cầm tờ kết quả siêu âm trên tay cả buổi nhưng Nhi vẫn không tin được mình lại trúng số độc đắc lần nữa.

Thật sự những lần sau này giữa cô và Tuấn Anh đã phòng bị kĩ lắm rồi, duy nhất cái đêm say rượu trên Hà Nội, cô chỉ chậm uống thuốc ngừa thai có nửa buổi mà cuối cùng cô không tránh khỏi dây dưa với anh. Có phải ông trời lại muốn trêu đùa, thử thách cô lần nữa không???

***

Chiều tối, Tuấn Anh đi làm về thấy Nhi đứng thất thần bên cửa sổ thì có chút lo lắng, không biết cô mải nghĩ gì mà anh mở cửa vào phòng cũng không phát hiện ra. Đặt chùm chìa khóa xuống bàn, Tuấn Anh đi lại bên cạnh cô ân cần hỏi:

– Em có chuyện gì à?

– …!!!

– Sao vậy? Sao mặt mày tái mét thế kia?

Lúc sớm còn mong Tuấn Anh về để hai người nói chuyện rõ ràng một lần cho xong nhưng khi anh về rồi cô lại không biết nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm khiến anh càng thêm sốt ruột:

– Em mệt à? Hay em đau ở đâu?

– Giờ phải làm sao đây?

Nhi ngước đôi mắt ướt kèm sự sốt hoảng hỏi Tuấn Anh một câu không đầu không cuối càng khiến anh lo lắng hơn:

– Đừng sợ! Có chuyện gì từ từ nói anh nghe đi!

– Tại anh… Tại anh đấy…

Tuấn Anh đang ngây ra không hiểu gì thì Nhi bất ngờ vung tay đấm thùm thụp vào người anh rồi nói lời ấm ức trong lòng:

– Cái đồ ch.ết dẫm nhà anh, sao cứ khiến người ta trúng số thế hả?

– Em… Em làm sao cơ?

– Sao với trăng gì? Em đã không muốn liên quan tới anh rồi cơ mà?

– Em… Em có thai sao?

– Đồ điên này nữa…

– Nhi? Có thật là em có thai rồi không?

– Giấy khám được 5 tuần rồi đây này, còn thật với không gì nữa!

Nhi ấn mạnh phiếu siêu âm vào tay Tuấn Anh rồi lại đấm anh thùm thụp trách cứ nhưng giờ này anh đâu có cảm giác đau đớn là gì mà chỉ để tâm tới vấn đề cốt lõi. Và sau khi đọc rõ hết nội dung trong tờ phiếu siêu âm thì mắt anh sáng rực lên, phấn khích ôm chặt Nhi quay vòng vòng la hét.

– Anh yêu em quá Nhi ơi! Em giỏi quá!

– Yêu… Yêu cái gì…

– Anh thương em lắm, cảm ơn em nữa.

– Tại anh, tại anh đấy, giờ em phải tính sao?

– Ừ, tại anh, tại anh hết nên em cho anh bồi thường nhé!

Miệng mắng Tuấn Anh vậy thôi nhưng Nhi là đang tự trách mình, cũng vì sự yếu lòng của bản thân mới xảy ra nông nỗi này. Thật sự điều này đến quá bất ngờ khiến Nhi không biết phải làm sao nhưng nói cô bỏ cái thai thì cô không làm được hay chọn cách ôm con bỏ chạy như lần trước lại càng không. Một lần bỏ chạy là quá đủ rồi, dù bản thân có mạnh mẽ đến đâu thì đứa bé cũng cần có sự bao bọc của người bố, mà cô cũng không có quyền gì chia rẽ tình cảm máu mủ của con với Tuấn Anh.

Tuấn Anh không đoán được suy nghĩ của Nhi lúc này là gì mà cứ thấy cô đứng thần mặt ra thì chỉ nghĩ cô đang buồn vì chuyện có thai, sợ rằng thêm chuyện này nữa khiến cô chán ghét mình hơn nên Tuấn Anh dè dặt hỏi lại:

– Cho anh cơ hội bù đắp nhé?

– Không cần lấy vợ đúng không?

– Sao tự nhiên lại hỏi anh như vậy?

– Thì cứ trả lời em đi!

– Ừ, anh không lấy vợ nhưng nếu em cho phép thì anh chỉ lấy một mình em thôi!

– Em đang nghiêm túc hỏi anh đó!

– Ừ. Anh rất nghiêm túc! Nếu em không muốn kết hôn thì chúng ta cứ sống như này vì con cũng được!

– Không giữ lời đến lúc đó em sẽ đưa hai đứa đi!

– Anh viết giấy cam kết cho em!

– Ừ. Viết luôn đi!

Không nghĩ Nhi lại ra phương án như này, mặc dù có hơi bất ngờ nhưng anh lại rất vui, gì chứ viết mười cái cam kết hay một nghìn cái anh cũng viết và đóng dấu đỏ luôn.

– Được rồi! Mai đến công ty anh sẽ viết, còn giờ em đi tắm rồi xuống ăn cơm.

Nhi mang thai đứa lớn không có sự chăm sóc của Tuấn Anh nhưng lần thứ hai này anh đã có cơ hội rồi, Tuấn Anh thể hiện đúng vai trò ông bố đảm đang, chu đáo lại hiểu chuyện. Sợ Nhi xấu hổ nên anh còn dặn dò mọi người trong nhà có mừng cũng thể hiện ở mức vừa phải để cô được tự nhiên.

Bảo An và Nghĩa thấy kết quả này còn hơn cả mong đợi nên đã đến lúc hai cô cậu không cần phải diễn kịch chăm học nữa, Nghĩa về lại nhà mình báo tin vui cho bố mẹ, còn bên nhà Bảo An thì cứ như trúng được Vietlott.

Chuyện vui đến đúng lúc khiến cho Tuấn Anh càng có thêm nhiều động lực làm việc, phấn khởi ra mặt khiến Thiên Sơn cũng phải tò mò hỏi lí do:

– Sếp ơi? Sếp có chuyện vui đấy à?

– Rõ ràng thế sao?

– Hai chữ vui vẻ hiện rõ lên mặt rồi Sếp!

– Cậu ra thông báo tháng này tăng lương và thưởng gấp đôi cho toàn bộ nhân viên và miễn phạt đối với nhân viên phạm lỗi!

Đúng là có chuyện vui thật rồi mới khiến Sếp mặt mày tưng bừng và rộng rãi không phạt chỉ thưởng thế kia. Thiên Sơn nhìn dò xét một lượt thì tủm tỉm thăm dò tiếp:

– Là Ngọc Nhi khiến Sếp ra nông nỗi này đúng không?

– Ăn với chả nói!

– Ha ha… Vậy là đúng rồi nhỉ? Mà phải công nhân cô bé này giỏi quá, làm cho Sếp điêu đứng và không còn quy củ gì nữa!

– Cậu còn đứng đấy lảm nhảm, không đi làm việc đi!

– Sếp không nói rõ lí do thì em cứ đứng đây ăn vạ!

Không phải Tuấn Anh sợ lời đe dọa của Thiên Sơn mà là vì anh cũng muốn chia sẻ niềm vui với trợ lý của mình.

– Tôi có thêm đứa con thứ hai rồi!

– Sếp… Sếp vừa nói gì cơ?

– Làm gì mà mắt mũi trợn ngược lên thế?

– Sếp có con với ai nữa? Đừng có nói lại tình một đêm với em nào đó nữa nha.

– Cậu điên à! Chỉ được cái nói luyên thuyên là nhanh!

– Thế… Thế lại là với Nhi sao?

– Ơ…

Thiên Sơn thấy Tuấn Anh trừng mắt với mình sau câu hỏi chưa gãy ý ấy thì vội vàng giải thích:

– Sếp đừng nóng! Ý em là sao cứ mỗi lần cô ấy dính với Sếp là có bầu ngay thế nhỉ?

– Thì đạn nó chuẩn, ai mà biết được.

– Công nhận, đạn của Sếp quá chuẩn.

– Tôi đang vui đấy, cậu đừng có thể hiện cái biểu cảm khó coi kia khiến tôi mất hứng nhé!

– Vâng… Vâng…Em phắn đây.

– Biến nhanh còn kịp!

Nhìn Tuấn Anh quắc mắt định ném cây bút về phía mình thì Thiên Sơn vội chạy nhanh ra ngoài, hóa ra cái tên Sếp nghiêm nghị của anh cũng có mặt vô sỉ này đấy. Lằng nhằng thế mà sản xuất ra hai đứa con liền, thế này còn không khiến người ta chịu ở bên cạnh thì thật là kém cỏi…

Một mình trong phòng Tuấn Anh lại cười tủm tỉm, nghĩ đến sắp tới gia đình anh chuẩn bị đón thêm thành viên nữa thật vui biết bao, nhân cơ hội này anh phải nhanh chóng bồi đắp tình cảm với Nhi gấp mới được, các cụ bảo rồi, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”… Nghĩ thế nên Tuấn Anh lấy máy nhắn tin qua cho cô.

– Trưa nay em đợi anh đến đón nhé?

Tin nhắn vừa gửi đi thì Nhi cũng phản hồi lại luôn:

– Tính rủ em đi đâu à?

– Đi ăn! Em bây giờ là ăn cho cả hai nên phải đúng giờ và không được bỏ bữa đâu.

– Em ở nhà hàng tiện đủ thứ rồi anh không phải mất công đưa em đi đâu.

– Nhà hàng em là bán cơm chay, còn hai mẹ con em cần bổ sung nhiều chất dinh dưỡng nên vẫn là đi ra chỗ khác ăn sẽ tiện hơn.

– Em bảo nhân viên mua đồ về nấu là được mà!

– Em không đồng ý anh không viết giấy cam kết đâu!

– Được rồi! Thế tùy anh!

Tuấn Anh nghe vậy mới thôi không nhắn nữa nhưng vừa mới đặt điện thoại xuống thì Hạ Trâm gọi tới. Vì công việc nên Tuấn Anh vẫn nghe máy bình thường.

– Có chuyện gì sao?

– Vâng. Bên công ty S vừa gọi cho em báo trưa nay gặp họ muốn gặp mình để trao đổi vấn đề hợp tác đấy anh ạ!

– Thế em sắp xếp cùng với cậu Sơn gặp họ trước đi!

– Anh bận việc gì sao?

– Ừ. Anh có chút việc riêng.

– Quan trọng lắm ạ?

Tuấn Anh thấy Hạ Trâm đang đi quá phận sự của mình, tuy nhiên anh vẫn còn nể chút tình nghĩa bạn bè không thẳng thừng nói ra mà chỉ nhắc nhở ý tứ:

– Hôm nay chỉ là bước đầu hai bên thăm dò. Em và cậu Sơn cứ chủ động làm việc với bên họ trước đi! Cũng không cần gấp rút quá đâu!

– Vâng. Em biết rồi!

Hạ Trâm tắt máy nhưng kèm theo là sự tò mò không biết có chuyện gì quan trọng khiến Tuấn Anh từ chối đi gặp công ty đối tác lần này. Lấy cớ là người thân cận bên anh, cô ta dò hỏi chỗ thư ký nhưng được thông báo rằng trưa nay anh không có hẹn với ai cả. Càng nghi ngờ càng muốn chiếm hữu thì Trâm lại không thể ngồi yên, nhất định phải biết rõ việc quan trọng của anh trưa nay là gì nên cô ta thuê người theo dõi nhất cử nhất động của Tuấn Anh. Đúng lúc cô ta cùng Sơn đang tiếp khách thì nhận được tin nhắn của tên thám tử.

Mở vội phần tin nhắn gửi tới, thấy hình ảnh của Tuấn Anh đang ăn trưa với Nhi mà không phải ai xa lạ khiến Trâm thực sự bất ngờ nhưng sau đấy cô ta muốn xác nhận xem có đúng không, liền yêu cầu thám tử gọi lại cho mình bằng hình ảnh. Khi chiếc điện thoại của thám thử quay về phía hai người bọn Nhi đang vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ thì Trâm mặt mày biến sắc, cô ta tắt máy cái rụp nhưng sau đó vẫn cố làm thêm một việc nữa để nhận định rõ những gì mình đang nghĩ trong đầu.

Hạ Trâm bình tĩnh soạn một tin nhắn rồi gửi qua cho Tuấn Anh, cô ta hỏi:

– Anh xem có đến chỗ em một lúc được không? Bên đối tác có nhã ý muốn gặp trực tiếp trao đổi với anh vài vấn đề ạ!

– Anh không đến được! Em và cậu Sơn cứ chủ động làm việc đi! Có gì về trao đổi với anh sau! Vậy nhé!

Theo sự hiểu biết của Hạ Trâm thì đối với người đàn ông ham việc và coi công việc là trên hết như Tuấn Anh chưa bao giờ bỏ lại vì những cuộc hẹn bình thường, thế mà nay lại vì một cô gái như Nhi mà trả lời dứt khoát không đến được, vậy thì mối quan hệ kia chắc chắn không ở mức bình thường nữa rồi. Nghĩ tới đây Hạ Trâm khó mà chấp nhận được kết quả này, bàn tay vô thức nắm chặt chiếc điện thoại thiếu điều muốn bóp nát nó nhưng cô ta đã kịp thời bừng tỉnh, tự động viên bản thân không được nóng giận, mất lý trí vào lúc này mà hãy tập trung xử lý công việc trước đã, có kết quả mới mong có cơ hội kéo anh về bên mình.