Nhân Duyên Khó Tránh!

Chương 10




Tuấn Anh chọn im lặng còn Nhi xấu hổ lườm Thanh Tuyền nhưng Tuyền cứ tỉnh bơ ra dấu cho Tôm hỏi bố mình tiếp thì thằng bé lại lần nữa lên tiếng:
– Bố Tuấn Anh ơi? Bố sinh cho con một em gái để con chơi cùng được không bố?
– Ờ… Chuyện này con hỏi mẹ con đi!
– Mẹ? Mẹ sinh cho con một em gái được không mẹ?
– Được rồi! Mẹ sẽ mua cho con một em bé xinh đẹp nhé!
– Em bé mua được ạ?
– Ừ. Mua được!
– Ồ… Vậy mẹ nhớ mua cho con nhé! Con thích lắm!
– Ừ.
Thanh Tuyền thấy vậy đủ rồi nên không tính trêu hai người bọn Nhi nữa với lúc này cũng tới nhà hàng nên Tuyền chủ động bế Tôm vào trước, Nhi đi sau cầm đồ cho con thì Tuấn Anh bất ngờ kéo tay cô:
– Khoan đã!
– Sao vậy?
– Bạn thân của em kìa!
– Ai cơ?
– Nhìn xem!
Theo hướng tay của Tuấn Anh thì thấy Tấn Sang và Ái Vân cũng đang bước về phía nhà hàng nhưng Ngọc Nhi chỉ cười nhạt:
– Em chả quan tâm!
– Không cần anh giúp à?
– Giúp gì?
– Thì trả cho mấy người từng khiến em hận ấy!
– Xùy… Khỏi cần!
– Vậy thì thôi!
Không định làm mấy việc vô bổ này nhưng đúng lúc bắt gặp ánh mắt đáng ghét của Ái Vân và cái nhìn không mấy thiện cảm của Tấn Sang hướng về mình khiến cô lại nhớ lại cảnh tượng nhục nhã năm nào thì bàn tay cô đã kịp bắt gọn lấy cánh tay của Tuấn Anh.
– Giúp em đi!
– Đổi ý rồi à?
– Em sẽ hậu tạ anh!
– Được!
Tuấn Anh nở nụ cười ấm áp rồi chuyển cầm tay cô một cách tình cảm tiến vào nhà hàng thì càng khiến cho hai người bọn họ khó chịu hơn. Lúc cả hai bên sắp chạm nhau ngay lối đi vào trong thì Tuấn Anh cố tình ôm lấy eo Nhi nói lời đầy quan tâm:
– Bữa nay anh đặt toàn món em thích thôi đấy!
– Cảm ơn anh nhiều ạ!
– Chỉ cần em vui là được!
Những người chỉ biết có trách cứ người khác mà không chịu nhìn lại cục diện thì bao giờ cũng ích kỷ. Vốn đã có lựa chọn của mình đi rồi thì đường ai nấy đi nhưng chẳng hiểu sao lại vẫn cứ kiểu nói như bản thân ngày đó bị cắm sừng vậy, Tấn Sang giọng điệu giễu cợt thấy rõ dành cho Nhi:
– Xem ra, người đàn ông em ngủ bốn năm trước và bây giờ là cùng một người, vậy ngày đó không hẳn là em bị oan đâu nhỉ?
– Anh đang nói chuyện với tôi đấy à?
– Chẳng lẽ anh tự nói mình?
Ha ha…Đối diện với mấy lời chế giễu của Tấn Sang thì Ngọc Nhi cũng đáp trả không kém cạnh:
– Cũng giống anh thôi mà! Khi đó nói yêu tôi nhưng đồng thời anh lại ăn nằm với nó, nếu tính ra anh và nó ghê tởm hơn tôi nhiều đấy!
– Em…
– Sao? Tôi nói đúng quá hả?
– Đúng là em chưa bao giờ bằng Ái Vân cả! Không có liêm sỉ mà chỉ biết trách mắng người khác!
– Ha ha… Đúng rồi! Tôi làm sao mà thủ đoạn bằng nó được! Uớc gì ngày đó tôi có được sự ác độc bằng nửa nó thôi thì tôi đã không phải chịu nhục rồi!
Ái Vân thấy Tấn Sang lần này bênh vực mình rõ ràng thế thì cô ta chẳng cần ý tứ nữa mà chửi thẳng mặt Ngọc Nhi:
– Loại con gái mất nết vô liêm sỉ như nó thì anh nói làm gì cho mất công. Không chừng mấy năm qua còn làm gái ngành cũng nên!
BỐP…
– Mày… Mày dám đánh tao?
– Cái tát này là cho sự khốn nạn của mày đối với tao năm đó, còn mấy lời nói kia tao không thèm để ý!
– Mày… Á…
Ái Vân điên tiết muốn nhảy vào đánh Ngọc Nhi nhưng Tuấn Anh đã nhanh tay đẩy ra khiến cô ta suýt ngã xuống đất, cũng may tên Sang đỡ kịp thời nhưng anh ta cũng gào miệng lên trách cứ Nhi:
– Em vừa làm cái gì đó Nhi?
– Tôi đánh vào bản mặt nó đấy, anh không thấy sao còn hỏi?
– Em quá đáng vừa thôi!
– Tôi còn muốn đánh cả anh nữa đây này, hai cái thứ hãm tài, đúng là ngày đó tôi mắt mù mới làm bạn với các người. Cút hết đi!
– Em…
Không hiểu sao lúc này Ngọc Nhi như bị lên đồng, cô nổi xung và muốn đánh hai người đó thật, nhất là cái tên Sang hãm tài kia. Đầu bốc hỏa thì tay cũng ngứa ngáy, cô lao vào đấm Tấn Sang túi bụi trước sự ngỡ ngàng của hai người bọn họ, Tuấn Anh cũng ngây ngốc ra nhưng khi thấy Ái Vân định bật lại đánh cô thì ngay lập tức anh ôm vội cô ra nhưng Nhi vẫn hăng tiết kêu lên:
– Em muốn cào nát cái bản mặt hai kẻ khốn kiếp đó!
– Nhưng đánh ở đây không được!
– Mặc kệ! Anh buông em ra!
– Được rồi! Hôm nay không thèm chấp, để hôm khác cho em trút giận thoải mái được không? Nghe anh không bố mẹ ra nhìn thấy thì mất mặt lắm, rồi cả con nữa!
Nghe Tuấn Anh nhắc tới bố mẹ rồi cả con trai thì Ngọc Nhi mới dừng tay nhưng ánh mắt tức giận vẫn còn dán trên người bọn họ thì Tuấn Anh vỗ vào vai cô trấn an:
– Anh hứa sẽ đòi lại công bằng cho em!
– Em không muốn thấy họ nữa!
– Ừ. Mình vào thôi!
Tuấn Anh không thèm đếm xỉa tới hai người bọn họ mà cùng Ngọc Nhi đi vào trong nhưng lại bị Ái Vân chặn lại:
– Khoan đã! Định bỏ đi dễ dàng vậy sao?
– Thích gì đây?
– Tao muốn vả vào mặt mày đấy!
Đã không thích dây dưa nữa rồi nhưng cô ta lại muốn gây sự khiến Ngọc Nhi chỉ muốn đánh nhau, điều mà trước đấy cô chưa từng nghĩ tới nhưng hôm nay họ thực sự làm cô không nhịn được nữa. Nhi vung tay định tát vào cái bản mặt đáng ghét đó một phát thì tay cô bị Tuấn Anh giữ lại, giọng anh từ tốn nói:
– Em không cần làm bẩn tay mình vì loại người này đâu!
– Anh… Anh cũng là tên chẳng ra gì đâu.
Ái Vân bị Tuấn Anh chửi xéo thì nhảy dựng lên chỉ trích nhưng với người có đầy sự từng trải như Tuấn Anh thì đâu dễ gì bị người khác hạ nhục.
– Tôi có như nào cũng không đến lượt cô phán xét nhưng thứ bạn mất nhân tính như cô thì là loại bần cùng của xã hội đấy! Tốt nhất là đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi vì chúng tôi thấy bẩn mắt lắm!
– Anh…
– Tránh đường!
– Tôi không tránh đấy thì anh làm gì tôi?
Tuấn Anh cười khẩy trước câu nói ngu ngốc của cô ta nhưng anh chẳng muốn nhiều lời mà chỉ lạnh lùng nhắc nhở:
– Trước đây mấy người hùa vào bắt nạt cô ấy được chứ bây giờ thì đừng hòng giở trò làm hại mẹ của con trai tôi! Tôi nói tránh đường thì mau cút, còn thích đối đầu với tôi thì đừng có trách!
– Tôi lại cứ không thích tránh đường đấy!
Vốn cái tính kênh kiệu thích làm mưa gió quen rồi mà hôm nay lại có tên Tấn Sang bênh mình chằm chặp thì Ái Vân vừa muốn ra oai với Nhi lại vừa muốn thử tài cán của Tuấn Anh, xem rốt cuộc thì anh dám làm gì với một tiểu thư con nhà giàu như cô ta. Nhưng tiếc là đã chọc nhầm người, đùa với đám sinh viên non nớt ở trường, ra oai với những kẻ yếu tim thì được chứ với Tuấn Anh thì sợ rằng cô ta không đủ sức. Anh không nể nang mà giơ tay bóp chặt cổ cô ta rồi gằn lên từng câu:
– Tôi chưa từng ra tay với phụ nữ nhưng nếu cô không biết điều thì sẽ là thử nghiệm đầu tiên đấy!
Ặc…Ặc…
Cái siết cổ mỗi lúc một chặt khiến cô ta chỉ biết vùng vẫy ra hiệu cầu cứu, tên Sang đứng bên cạnh cũng tái mặt vì hành động cảnh cáo này của Tuấn Anh, anh ta tiến đến muốn can ngăn nhưng Tuấn Anh liền chỉ tay còn lại về phía hắn nhắc nhở:
– Cậu nhớ cảnh ngày hôm nay! Nếu cậu và cô ta còn dám làm phiền đến Ngọc Nhi thì đừng trách tôi ác! Nhà các người có điều kiện thì nhà tôi cũng thuộc dạng thừa tiền đấy! Thích kiểu gì tôi chiều kiểu đó!
Tuấn Anh nói xong thì đẩy mạnh một cái khiến Ái Vân ngã nhào xuống đất nhưng cô ta dường như vẫn chưa biết sợ mà còn lớn tiếng lắm:
– Chúng mày đợi đấy! Bố tao sẽ không tha cho nhà chúng mày đâu!
– Vậy thì trước khi đợi ông bố quan chức của cô giúp đỡ thì phiền cô nhắn ông ta có biết Hoàng Trung Đức và Hoàng Trung Kiên là ai không nhé?
Dứt lời Tuấn Anh ôm Ngọc Nhi đi thẳng vào trong còn mặc kệ hai kẻ khốn nạn đó có thái độ ra sao, không muốn tâm trạng lắng xuống nên Tuấn Anh lên tiếng trêu chọc cô:
– Giúp em xử lý hai kẻ đó xong rồi thì định hậu tạ anh gì vậy?
– Em thấy hối hận quá!
– Hối hận gì?
– Đáng lẽ em không nên đôi co với họ. Tự nhiên anh vì em mà bị cô ta nói oan rồi còn phiền hà cả ông nội anh và bác trai vào nữa. Em áy náy quá!
– Đúng là đồ hâm! Thôi, vào ăn đi không mọi người chờ!
– Em bảo đã!
– Không muốn nghe nữa! Vào nhanh thôi!
Giờ mới thấy Tuấn Anh và Ngọc Nhi bước vào thì chẳng ai như Thanh Tuyền lại buông lời trêu đùa:
– Gớm! Hai cái anh chị này có đi từ chỗ để xe vào đây thôi cũng lề mề. Hẹn hò thủ thỉ gì thì để lúc khác đi, làm mọi người chờ bụng đói meo rồi đây này!
Bảo An, Hữu Nghĩa, ngay cả Tuấn Huy và Tuấn Phát cũng vào hùa với Thanh Tuyền chọc ghẹo hai người rồi đến Thiên Sơn cũng không để miệng ăn da non, chỉ có Minh Chiến là ngồi đó cười tủm tỉm, còn mấy ông bà thì mải chăm chút cho đứa cháu đít nhôm nên không ai rảnh tham gia mấy câu chuyện nhắng nhít của bố mẹ nó.
Bữa ăn vì có mấy thành viên sôi động, mồm miệng không ngớt nên nhộn nhịp hẳn và cũng chính vì có bữa cơm này mà Thanh Tuyền và Thiên Sơn càng đấu khẩu nhau nhiều hơn. Bất cứ nói về vấn đề gì thì hai người họ cũng chí chóe rồi dẫn đến không ai chịu ai.
Như vừa rồi mấy anh chị em bàn luận việc chuẩn bị tổ chức cho cả nhà đi chơi một chuyến, tới vấn đề chọn địa điểm khách sạn thì Tuyền và Sơn lại bất đồng quan điểm, tiếng Thanh Tuyền sang sảng như loa phát thanh cãi đến cùng thì Thiên Sơn đuối lý chê bai cô:
– Cái miệng như cái đài hai chục!
– Ờ… Còn hơn là cái “cầu chì” mòn!
– Cầu chì mòn cũng dùng hơn cái đài hai chục.
– Này! Tỉnh lại dùm tôi cái đi! Cầu chì mòn thì chỉ có vứt đi thôi chứ đài hai chục thì vẫn còn dùng tốt nhé!
Một cái đài hai chục và một cái cầu chì mòn cứ vậy mà ầm cả căn phòng, mấy ông bà già ăn xong liền ôm thằng cháu ra ngoài, còn mấy người trẻ vẫn rôm rả bàn luận tiếp. Ngọc Nhi lâu lâu mới có dịp gặp Minh Chiến nên hai anh em tạm thời không tham gia câu chuyện đi du lịch nữa mà chuyển sang chủ đề khác.
Nhi hỏi thăm trước:
– Dạo này công việc anh thế nào?
– Cũng vẫn vậy thôi! Em thì chắc tốt hơn đúng không?
– Thì cũng phải thích nghi thôi ạ! Mà chắc sang tuần em lên trên đó mấy ngày xem hai nhà hàng làm ăn ra sao.
– Vậy khi nào lên nhắn anh!
– Vâng.
Hai người mải nói chuyện mà không để ý có một ánh mắt đang nhìn, Ngọc Nhi vẫn say sưa kể lể đủ thứ rồi tiện hỏi thăm chuyện sắp tới xem Chiến có tham gia cùng không:
– Mọi người đang háo hức về chuyến đi chơi, anh cũng xem sắp xếp công việc đi nhỉ?
– Anh cũng chưa hứa trước đâu vì sợ có công tác đột xuất!
– Mọi người đi đủ thiếu anh thì hơi buồn đấy!
– Em có Tôm rồi còn buồn gì!
– Thì mấy khi anh chị em được đi đông đủ chứ!
Hai người vừa nói tới đó thì Tuấn Anh cầm cốc trà của mình qua chỗ hai người ngồi nói cùng:
– Công việc làm cả đời, ông thu xếp đi cùng đi!
– Tôi cũng muốn vi vu lắm chứ, chẳng qua là sợ công việc đột xuất thôi!
– Tôi cứ bảo Thanh Tuyền đăng kí xuất của ông đấy, mà nhớ mang cả bạn gái theo nhé!
Tuấn Anh vỗ vai bạn mình nói thế thì Ngọc Nhi mắt sáng lên hỏi:
– Anh có bạn gái rồi ạ?
– Ờ…Anh…
– Có thì em chúc mừng chứ sao phải lắp bắp! Chị ấy xinh không ạ?
Tự nhiên bị thằng bạn đưa vào thế bí nhưng ngay sau khi bắt được câu hỏi của Ngọc Nhi thì Chiến đáp trả lại luôn:
– Anh chưa có bạn gái nhưng nếu đi tìm thì nhất định phải kiếm người xinh như em mới chịu!
– Em mà xinh á?
– Ừ. Vừa xinh vừa thông minh lại ăn nói dễ nghe nữa!
– Ui… Cảm ơn anh nhé! Mai em sẽ mời anh cafe!
Minh Chiến không thèm để tâm tới ai đó mà vẫn hào hứng với câu chuyện của Ngọc Nhi:
– Anh khen thế mà chỉ mời cafe thôi à?
– Sáng mai em mời anh ăn sáng rồi sau đó mình đi cafe!
– Được!
– Tôi tưởng ông bận chứ mai vẫn ở lại à?
Minh Chiến nghe ra giọng của bạn thân mình hỏi ý tứ nhưng lại làm như không nhận ra mà thản nhiên trả lời bằng một câu hỏi khó:
– Ông mời tôi xuống đây còn chưa ăn xong bữa tối đã có ý định đuổi về rồi à?
– Ờ… Thì tôi chỉ tiện nên hỏi vậy thôi!
– Thế mà tôi cứ tưởng ông có ý khác đấy bạn thân?
– Tôi không có ý gì hết!
– Vậy nếu sáng mai ông không bận thì đi ăn sáng, uống cafe với tôi và Nhi nhé?