Nhân Dục Đạo

Chương 69




Hàn Phong mắt trái một mảnh hư vô, âm dương khí quanh quẩn giao hoà, bản nguyên lực nồng đậm bỗng chốc thành hình. Hắn hai tay cấp tốc kết ấn, điểm mạnh về phía trước một chỉ. Từ trong mắt trái, thương ảnh bản nguyên lực bằng vào một tốc độ không tưởng bắn thẳng vào thân ảnh đạo bạo vừa mới xuất hiện kia.

"Phá cho taaaa!!!"

Hàn Phong chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó hộ thuẫn quanh thân răng rắc tan vỡ, cả người bị pháp lực của đối phương đánh mạnh vào trong ngực. Bay ngược về phía sau.

"Phụp!"

Lão đạo ánh mắt kinh hãi, không thể ngờ được Hàn Phong lại có thể phát ra công kích sắc bén như vậy, nhất thời bị thương ảnh kia phá tan thuật pháp, mũi thương đơn giản là cắm xuyên qua vai phải, ghim chặt lão xuống đất.

"Tà Vương - Thần Thương!"

Hàn Phong thấy thế, ánh mắt lãnh liệt, lau đi vệt máu đã đóng thành băng trên miệng, không chút do dự hai tay kết ấn phi thẳng xuống phía dưới.

Lão đạo kia bị ghim xuống đất, cố gắng đưa tay nắm thân thương muốn đem nó rút ra ngoài. Thế nhưng thân hình không thể cử động được, trơ mắt nhìn Hàn Phong nắm trong tay thương ảnh kia lao về phía lão.

"Băng Vương Thương!"

Lão đạo cũng là người quyết đoán, biết không né tránh được thì nhất quyết cứng chọi cứng một phen. Lão đem che Vũ Phiến trước người, sau đó phất tay thành phép, một băng thương lam sắc dài hơn trượng phóng thẳng về phía Hàn Phong, trên đường bay đi làm cho không gian xuất hiện run rẩy, thanh thế vô cùng lớn.

"Ùng!"

Hai thuật pháp ngoại hình có chút tương tự phút chốc va chạm vào nhau, bùng lên tà quang cùng lam quang khủng bố. Cả hai thần khí, bắt đầu từ mũi thương đến thân thương, đều dần dần vỡ nát triệt tiêu, giải phóng ra năng lượng cực kỳ cuồng bạo.

Hàn Phong pháp lực không đủ, khoé miệng tràn ra một lũ máu tươi, ngay lập tức đông kết thành huyết băng rơi xuống.

"Thần Thương bạo!"

"Ùng!"

Thương ảnh còn cắm trên vai phải lão đạo, Hàn Phong không chút do dự liền kích hoạt phát nổ. Hắn chỉ có nửa nén hương thời gian, không thể trì hoãn mãi được.

Hàn Phong khuôn mặt lạnh lùng, một đầu tóc đen rối tung thi triển thân pháp xuyên qua không gian tràn ngập cuồng bạo khí, chính thức tiến nhập vào phạm vi một trượng xung quanh lão đạo.

Mắt trái Hàn Phong một mảnh hư vô, bản nguyên lực thần bí nhẹ nhàng lưu động. Lão giả đạo bào khuôn mặt kinh hãi, chỉ thấy một thân ảnh hắc y đột nhiên xuất hiện trước mặt, nắm tay rực lửa mang theo một đồ hình bát quái nửa trắng nửa đỏ tống thẳng vào đỉnh đầu.

"Tà Vương - Bát Môn Kim Toả!"

"Phong ấn!!!!"

Hàn Phong gào lên điên cuồng, không chút do dự một chưởng vỗ xuống. Tất cả chiến đấu lúc trước chỉ để hắn vận dụng thủ đoạn mạnh nhất có thể triển khai - phong ấn thuật.

Đối phương hơn hẳn một cảnh giới lớn, khó có thể giết chết, chỉ có thể phong ấn sau đó cướp đi bảo vật mà thôi.
Lão giả đạo bào đi từ bất ngờ này tới kinh hãi khác, lão làm sao có thể tưởng tượng ra một Trúc Cơ kỳ lại xuất hiện công kích mạnh mẽ cùng quỷ dị như thế. Vậy nên chân tay luống cuống, trơ mắt nhìn bát quái đồ ập xuống đỉnh đầu, trực diện đánh sâu vào huyệt bách hội.

Hàn Phong thấy vậy mừng rỡ, thủ ấn cấp tốc biến đổi liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết nữa. Lão đạo thân hình run rẩy, hai mắt có đồ án bát quái hiện lên, toàn thân trên dưới cứng đờ vì phong ấn. Lão lúc này vai phải nổ tung đến máu huyết mơ hồ, lại qua một thời gian nữa có khả năng thật sự thua cuộc.

Kết Đan kỳ tu sĩ, lại bị Hàn Phong một chiêu tóm được!

Hàn Phong cười tà ác, vươn tay định cướp đi Hàn Vũ Phiến. Thế nhưng khuôn mặt hắn bỗng chốc trở nên ngốc trệ, tròng mắt thiếu chút nữa đã lòi ra ngoài. Bởi vì lão đạo kia bằng mắt thường cũng có thể thấy được khí tức đang điên cuồng tăng lên một cách kinh khủng. Mà phong ấn tưởng như vững chắc của Hàn Phong, lúc này đã triệt để toàn bộ bị xoá tan rồi.

"Bùng!"

Hàn Phong bị khí thế của lão đánh bay ra ngoài, hai bàn chân hãm sâu xuống sàn đấu tới nửa tấc, kéo thành vệt dài tới mấy trượng mới có thể dừng lại được. Hắn khuôn mặt vô cùng khó coi nhìn về phía trước, trong lòng tựa như có tảng đá ngàn cân đè lên.

Lão giả Hàn Nguyệt tộc bên kia đã không còn một chút thương thế nào trên thân thể. Chỉ thấy lão khuôn mặt bình hoà, tà áo lam nhẹ nhàng phấp phới, hai chân không chạm đất nhẹ nhàng lơ lửng ở đó. Mà Hàn Vũ Phiến trong tay lão toả ra quang huy nhàn nhạt, so với khi trước càng thêm nguy hiểm gấp bội phần.

"Kết Đan trung kỳ!"

Hàn Phong trong cổ họng trầm thấp rên rỉ, nội tâm vạn lần mắng chửi cái tộc lạc này. Thiên lý ở đâu a. Đây là cái dạng khảo thí gì...

"Tiểu bối khá lắm! Có thể cầm cự đến giờ phút này coi như ngươi cũng xứng đáng với bảo phiến này."

"Tiếp ta một thức nữa!"

Lão đạo ánh mắt khích lệ nhìn Hàn Phong, mở miệng khen ngợi một câu vô cùng hiếm thấy. Thế nhưng lão cũng biết thời gian nửa nén hương sẽ trôi qua rất nhanh, liền không dài dòng với hắn thêm nữa, bảo phiến trong tay "vù" một tiếng phất về phía Hàn Phong.

"Băng Phong Bạo!"

Hàn Phong ngay từ khi bị đánh bay đã âm thầm lùi lại, nội tâm điên cuồng suy nghĩ trăm ngàn phương án đối phó. Lúc này đây lại nhìn thấy một chiêu "Băng Phong Bạo" đánh tới, thanh thế so với vừa rồi còn lớn hơn ba phần thì ánh mắt hoảng hốt, hai tay che ở trước người, "Thánh Linh Hộ Thuẫn" đạm hồng sắc bỗng chốc xuất hiện.

"Rắc.... Rắc....!"

Hộ thuẫn vừa mới hình thành liền bị phong bạo ập tới bao phủ. Động thái bảo vệ thô lậu này của Hàn Phong làm sao chịu nổi pháp thuật của lão đạo Kết Đan trung kỳ chứ, cả người cả thuật pháp bị đóng băng ngay lập tức. Hàn Phong ánh mắt ngốc trệ, toàn bộ thể bị khoá chết cứng đờ bên trong quang thuẫn, mà cái biểu cảm không thể tin được kia vẫn còn đọng lại nguyên si.

Lão đạo khuôn mặt cười mỉm nhìn thanh niên trước mặt, trong lòng không nhịn được thầm tán dương một câu nữa. Bản năng chiến đấu của hắn thật mạnh mẽ, không ngờ có thể dùng kỹ thuật mà bù đắp được chênh lệch về cảnh giới, đúng thật là hậu sinh khả úy a.

"Không đúng đi...?"

"!!!"

........

"Phụp!"

Một tiếng trầm muộn bất ngờ vang lên, lão đạo hai tay tràn đầy máu tươi nắm lấy thiết kiếm thiếu chút đã đâm vào hậu tâm mình, trên khuôn mặt lúc này tràn đầy kinh hãi cùng kinh hãi.Chẳng biết từ bao giờ, tượng băng kia đã tan vỡ ra thành mảnh nhỏ hoả diễm tiêu tan đi mất, mà chân thân của Hàn Phong lại quỷ dị xuất hiện phía sau lão giả, chỉ có điều khuôn mặt hắn tái nhợt vì mất sức, lại có vẻ vô cùng khó coi mà thôi.

Một chiêu "Hoả Phân Thân Thuật" vô hại tưởng chừng như chỉ để hành hạ nữ nhân, lúc này lại được Hàn Phong vận dụng vào chiến đấu vô cùng thành thục.

Ám sát bất thành, Hàn Phong mắt trái chớp động bản nguyên lực, lại một lần nữa biến mất.

"Ẩn Thân Thuật thật lợi hại!"

Giữa sàn đấu chỉ còn lại một mình lão giả đạo bào cùng băng tuyết vô tận, hoàn toàn không có một chút khí tức nào của Hàn Phong. Hắn dường như đã bốc hơi khỏi nơi này.

"Thật thú vị, nhưng đến đây là kết thúc rồi!"

Lão giả đạo bào dùng thần thức cẩn thận tra xét hồi lâu, sau khi không thể tìm thấy thân ảnh Hàn Phong thì khuôn mặt tràn đầy thoả mãn. Trong nửa nén hương được nếm trải từ tư vị này tới bất ngờ khác, tất cả không ngờ đều nằm ngoài dự đoán làm lão vô cùng hài lòng. Bảo vật như Hàn Vũ Phiến vào tay thanh niên này, chắc chắn sẽ không bị mai một.

"Kết thúc đi, Phong Tuyết Băng Thiên!"

Lão đạo hai mắt nhắm hờ, nguyên lực toàn thân cô đọng tinh thuần điên cuồng rót vào Hàn Vũ Phiến, mà bảo phiến này cũng càng lúc càng trở nên lấp lánh, quang hoa chói mắt đẹp đẽ vô cùng. Chỉ thấy trong tổng số mười hai lông chim trên phiến có bốn cái sáng lên, truyền ra hàn khí cực kỳ kinh người.

Lão đạo bình thản tay cầm bảo phiến phất về phía trước. Cũng không thèm quan tâm Hàn Phong đang ẩn nấp ở nơi nào, sau khi ra chiêu liền cười nhếch mép một cái, thân hình dần dần mờ ảo.

"Rắc... Rắc....!!"

Không gian bốn phía trở nên đông kết, ngay cả thời gian cũng dường như trôi chậm lại. Lấy "Hàn Vũ Phiến" làm trung tâm, quang mang lam sắc lạnh lẽo cùng quỷ dị bắt đầu lan tràn. Lam quang dịch chuyển tới đâu, lập tức một mảnh thiên địa nguyên khí bị đóng băng rơi xuống tới đó, vỡ vụn tạo thành một lớp băng dày trải rộng khắp sàn đấu.

Hàn Phong ngây ngẩn cả người nhìn dị trạng trước mặt, nội tâm cũng phải hít vào một hơi lãnh khí.

Đây... Đây là cái dạng pháp thuật quái gì?

Hàn Phong không lâu trước đó, bất ngờ từ trong chiến đấu thu được cảm ngộ nhất định. Không ngờ dưới hoàn cảnh băng tuyết ngàn trượng mà lão đạo gây ra lại khiến cho hắn không đầu không đuôi "mượn lực" băng nguyên tố thành công. Bởi vậy cho nên mới có một màn vận dụng "mượn lực" thiên địa ẩn thân vào môi trường, lại thi triển "Ảo Pháp Cầu" cắt đứt hoàn toàn khí tức, trốn trong không gian, lặng lẽ tiềm nhập, muốn xuất kỳ bất ý ám sát tiêu diệt đối phương.

Nhưng bây giờ xem ra hắn không thể trốn nổi nữa. Pháp thuật của đối phương quỷ dị như vậy, ngay cả nguyên khí thiên địa hư vô mờ mịt cái dạng này cũng có thể đơn giản mà đóng băng được, vậy thì đừng nói tới hắn da thịt hữu hình, chắc chắn sẽ bị đông đến chết.

Hàn Phong tâm thần chấn động, muốn tránh thoát đi ra, thế nhưng bốn phía xung quanh đều là lam quang tràn ngập, bao trùm toàn bộ phương vị không hề có góc chết. Thậm chí chưa để hắn kịp làm gì, một tia lam quang đã bám vào trên tay.

Nửa hô hấp sau, một tảng băng từ trong không gian rơi bịch xuống đất, bên trong đúng là chân thân Hàn Phong đã bị đông cứng lại từ bao giờ. Toàn bộ thân thể lẫn pháp lực của hắn đều bị ngưng kết hoàn toàn, thân chí ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng bị kéo dài ra vô tận, mất luôn khả năng tư duy.

Duy chỉ có bản nguyên lực trong mắt trái vẫn thoải mái nhẹ nhàng lưu động, tham lam hấp thu từng tia hàn khí kinh người xung quanh, bộ dạng vô cùng thoả mãn.

Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong mắt Hàn Phong chính là là đạo bào lão giả phá tan bức tường bên trái, Hàn Vũ Phiến trong tay phất ra, nhất chiêu nhất thức đóng băng linh thể phòng bên cạnh lại, sau đó hống hách cướp đi bình đan dược thần bí. Lão ánh mắt hài lòng đảo qua Hàn Phong một lần nữa, rồi đem cả bảo phiến lẫn đan dược đặt trước mặt Hàn Phong, thân thể dần dần tiêu tan đi mất.

"Tiểu tử, vật này cho ngươi. Nếu có thể vượt qua Cửu Trùng Quan, vậy hãy đến Bạch Phượng Phong tìm ta, ta sẽ phá lệ thu ngươi làm đệ tử. Lão đạo pháp danh Vô Cực Tử, tới lúc đó hãy báo tên này ra, hahaha..."

Tiếng cười thản nhiên quanh quẩn, Hàn Phong hai mắt nhắm chặt, cuối cùng lâm vào trong hôn mê, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.