Nhân Dục Đạo

Chương 20: Vương Lập




"Vừa rồi thiếu chút nữa mất khống chế... Tiểu dâm phụ, lại dám khiêu khích ta. Chờ khi quen thuộc nơi này, xem ta làm sao chà đạp ngươi dưới háng!!!"

Hàn Phong áp chế kích động trong lòng, lúc này mới xốc lại tinh thần. Tay hắn bắt một ấn quyết quỷ dị, miệng lẩm bẩm khẩu quyết. Lập tức từ mi tâm bùng ra ánh sáng bảy màu nhấp nháy. Hàn Phong sau khi tính toán cẩn thận, mới chậm rãi tiến về thành tây.

Hắn thi triển là Truy Hồn thuật, một pháp thuật theo dấu cấp thấp. Vừa rồi hắn đã đem một tia thần thức bám lên tóc Ngọc Huyên, thuận tiện sau này tìm kiếm. Pháp thuật này cũng có chỗ kỳ diệu, về sau tiến hoá lên thành Phân Hồn Tùy Ảnh thuật cực kỳ quỷ dị. Đem phân hồn bám lên người ngươi, lại theo ngươi cùng nhau tiến thối. Ngươi thi triển chiêu thức gì cũng có ghi chép lại, có bí mật gì cũng bị ta biết tới, về sau đừng hòng chống lại ta. Đây chính là pháp môn tình báo cực kỳ mạnh mẽ.

Hàn Phong chầm chậm bước về phía thành tây, Ngọc Huyên chính là ở nơi đó. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ làm sao thu nàng vào trong tay. Hắn cũng không muốn cưỡng ép, tốt nhất là nên để nàng cam tâm tình nguyện đi theo, có như vậy hiệu quả phụ trợ của Tiên Âm thể mới được phát huy hoàn toàn. Tên Lưu Địch kia cũng khẳng định là có ý đồ với nàng. Cũng là một cái bận tâm.

Thật sự Hàn Phong mới mười sáu tuổi, lại là từ nhỏ sống cùng sư tôn Thanh Thủy. Theo nàng lớn lên, hắn cũng chậm rãi bị một tia nhu hoà của sư tôn cảm hoá. Thậm chí vì khoảng thời gian song tu kéo dài kia dường như còn đem cho hắn một tia thủy linh căn rất nhạt trong âm dương đồ. Tâm tính hắn kỳ thật rất đơn thuần thiện lương. Nếu như không phải có biến cố uy hiếp sinh tử tới sư tôn, hắn tình nguyện cả đời này ở lại Nhân Dục Đạo bầu bạn với nàng, không thèm ra ngoài nửa bước.

Trường hợp này, nếu là vào tay các tu sĩ khác sớm đã đem tên Lưu Địch kia chém chết, thuận tiện đồ sát cả toà thành này xoá dấu vết rồi. Còn Tiên Âm thể chưa trưởng thành kia, cũng là đem cha nàng kín đáo giết đi, lại đem nàng tẩy não triệt để, biến thành lô đỉnh mang theo bên mình, không để lại chút sơ hở nào rồi.

Hàn Phong hiển nhiên không thể làm thế, không phải hắn không có thực lực đó, mà là vì hắn không có tâm tính như vậy. Hắn từ khi xuất đạo tới nay còn chưa từng giết người qua. Ngay cả việc bị một phàm nhân sỉ nhục khiêu khích trong sa mạc, đến việc bị Nguyệt Hồng tính kế, hắn cũng là tùy tiện bỏ qua cho bọn họ. Cũng không biết sự nhân từ này......

"Thôi, nếu là Ngọc Huyên bị xâm hại, ta ra tay cứu nàng là được. Nghe nói trò anh hùng cứu mỹ nhân rất được ưa chuộng..."

Hàn Phong chung quy lại vẫn là xử lý an toàn, rập khuôn theo những gì học được. Hắn cũng hơi buông lỏng tâm tình một chút, bắt đầu xem xét cảnh vật xung quanh. Cũng thuận tiện suy nghĩ đến lời đề nghị của Nguyệt Hồng.

Đây cũng coi như lần đầu tiên Hàn Phong chính thức tiếp xúc với thế giới loài người. Hắn vô cùng tò mò nhìn đông ngó tây, hiếu kỳ đánh giá tất cả mọi thứ.

Tử Nguyệt thành này vô cùng tấp nập náo nhiệt, hai bên đường bày vô số cửa hiệu, sạp hàng. Trong mắt của Hàn Phong thì mọi thứ đều cực kỳ thú vị. Hắn liên tục chạy quanh tìm hiểu, nơi nào tụ tập đông người cũng đều chen vào góp vui.

Vui chơi nửa ngày, Hàn Phong cũng cơ bản hiểu được vài điều. Mấy đồ vật ở đây đều phải dùng một thứ gọi là Tiền để đổi lấy. Tiền này trong mắt Hàn Phong thì cực kỳ tầm thường, chỉ là mấy khối kim loại tầm thường không có chút thần tính nào rèn đúc mà thành. Không hiểu sao lại có thể đổi lấy bao nhiêu đồ vật khác. Hắn cũng khá thèm muốn một xiên hồ lô của lão bản ven đường, thế nhưng trong người thật không có chút kim loại cấp thấp nào để đổi, cũng là không tiện cướp đoạt đấy.

Hàn Phong dù sao cũng không phải thật sự cần thiết lắm. Đến cảnh giới như hắn hầu như có thể tích cốc* được trên dưới nửa năm. Nếu là đạt tới kết đan, thật sự là không cần dùng tới thực vật nữa, chính thức rời bỏ phàm xác, trở thành một "tiên nhân" chân chính.

"Tránh đường! Tránh đường!"

Hàn Phong đang xem xét một quầy hàng, bất chợt phía trước vang lên tiếng quát tháo đinh tai kèm tiếng gào khóc thảm thiết. Hắn nhìn lại, chỉ thấy ba bốn người đang cưỡi ngựa phi tới hướng này, roi da không ngần ngại quất loạn xạ. Sau lưng ba người là một cỗ xe ngựa, không chút do dự nghiền áp tới phía trước, xô đổ vô số quầy hàng.

Có vài người không kịp tránh đường, chính là bị mấy tên này không thương tiếc quất bay, dạt ra hai bên, tình cảnh vô cùng hống hách. Hàn Phong nhìn vậy nhíu mày, hắn cũng không muốn gây chuyện chút nào, bước chân lên vỉa hè. Đợi cho đoàn người tới gần, hắn mới nắm lấy chủ sạp hàng đang đau khổ ngơ ngác kéo lại, thuận tiện nhấc luôn cả sạp hàng của hắn lên đầu.

Sau một hồi hỗn loạn, Hàn Phong mới đem chủ sạp hàng thả xuống, cũng đem gánh hàng kia trả lại cho hắn.

"Tiểu huynh đệ, vừa rồi cảm ơn ngươi."

Chủ sạp hàng cười cảm kích nhìn hắn, đem một cái bánh bao nóng hổi ném lại. Hàn Phong đưa tay bắt lấy, thuận tiện đưa lên miệng cắn một miếng. Chỉ thấy mùi vị vô cùng thơm ngon, khác hoàn toàn mấy món linh thảo đạm bạc của sư tôn Thanh Thủy. Hắn không nhịn được lại cắn thêm mấy cái.

Chủ sạp hàng nhìn hắn ăn mặc lôi thôi xộc xệch, lại vô cùng ngấu nghiến ăn bánh bao. Đoán chừng là một khất cái đã bị bỏ đói lâu ngày, không hề keo kiệt lại đưa tới một chiếc bánh nữa. Hàn Phong cũng không từ chối tiếp nhận, vô cùng ngon lành mỗi tay một cái gặm cắn.

Đây là lần đầu tiên Hàn Phong ăn thịt, quả thật có chút thất thố, sau khi hơi no bụng mới xấu hổ nhìn lên. Thấy người kia nhìn mình, cũng mỉm cười nhìn lại, vô cùng ngây thơ đơn thuần.

Chủ sạp hàng nhìn vậy lại càng thêm thương xót, đợi hắn ăn xong mới đưa tới cốc nước, cẩn thận hỏi han.

"Tiểu huynh đệ ta nhìn ngươi lạ mắt, đoán chừng là người từ bên ngoài đến?"

Hàn Phong sau khi tiếp nhận cốc nước uống vào, khuôn mặt vô cùng thoả mãn.

"Đúng vậy, ta là người Trần gia thôn phủ Minh Lý chạy loạn tới đây. Đại thúc, thật cảm ơn ngươi!"

"Haha, có gì đâu, ta phải cảm ơn ngươi mới phải. Ta gọi là Vương Lập. Nếu không chê, ngươi cứ gọi ta là Vương thúc. Tiểu huynh đệ ngươi gọi là gì?"

Vương Lập cẩn thận quan sát Hàn Phong, thấy hắn mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn, lại có một cỗ ngây thơ mới lớn. Càng nhìn Hàn Phong càng thuận mắt.

(#tác: diss, ta viết đoạn này miêu tả Hàn Phong như tiểu bạch kiểm vậy. Trong đầu cũng ko nhịn được liên tưởng đến nhãn hiệu Neptune T.T các đạo hữu chớ có hiểu lầm!)

Hàn Phong cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, đáp lời.

"Ta gọi là Hàn Phong, Vương thúc, người vừa rồi thúc có biết chăng?"

"Ta xem cỗ xe ngựa đó, đoán chừng là Thất Long đại phu. Lại nhìn thanh thế cùng hướng đi vừa rồi chạy về thành chủ phủ, đoán chừng có đại nhân vật bị thương. Tiểu huynh đệ ngươi nếu là không có chỗ nào đi, tạm thời cứ ở lại giúp ta. Không nói cho ngươi phú quý, nhưng là ăn no mỗi ngày lại vô cùng dễ dàng đấy."

(#tác: k nghĩ bậy k nghĩ bậy nhá T.T)

Vương Lập nhìn hắn, không ngờ liên tưởng tới đứa con nhỏ đã chết do chiến loạn mười mấy năm về trước, nếu hắn còn sống, giờ này cũng đã lớn như Hàn Phong vậy. Có chút chua xót trong lòng.

Hàn Phong trong lòng vô cùng cảm động. Người này là người tốt nhất hắn gặp từ khi xuất đạo tới giờ, lại đem đến cho hắn cảm giác ấm áp như khi ở bên sư tôn. Nghĩ đến sư tôn, Hàn Phong không nhịn được khoé mắt hơi đỏ lên, gật đầu đồng ý.

"Được! Vương thúc! Ta còn một chút chuyện, chờ khi xong xuôi, sẽ trở về đây giúp ngươi!"

"Haha! Được! Được!"

Vương Lập nghe vậy cười lớn. Hắn về già mất cả vợ lẫn con, trong lòng vô cùng đau khổ. Bây giờ bất chợt gặp được Hàn Phong, vô cùng sung sướng, nhất quyết đem hi vọng đều ký thác lên người hắn.

"Hàn Phong, nhà chúng ta ở ngay phía tây thành, bên cạnh khu tị nạn. Ngươi sau khi xong việc có thể trở về đó hỏi thăm, chỉ cần nói tên Vương Lập ta, mọi người đều biết cả!

Trong vô hình, lại rất tự nhiên, hai con người xa lạ trước đó hoàn toàn không quen biết, chỉ vì vài câu nói mà liên hệ với nhau. Chỉ là.... (Nndcdlpcshschlkttk...)

Hàn Phong cũng là tươi cười nhận lời, trao đổi với Vương Lập một phen, lúc này mới tiếp tục tiến lên, theo dao động của Truy Hồn thuật tìm kiếm Ngọc Huyên.

Hắn cũng không còn tâm tình xem xét xung quanh nữa. Bước chân tăng tốc, sau nửa nén hương, hắn mới xuất hiên trước một biệt viện kín đáo. Ngọc Huyên, cũng chính là ở nơi này.

Lúc này trời đã gần tối, Hàn Phong phi thân nhảy vào trong biệt viện, sau khi tản ra thần thức kiểm tra, hắn phát hiện biệt viện này hoàn toàn không có một bóng người nào khác, vô cùng im lặng kín đáo. Cũng thấy hai cha con Ngọc Huyên ngồi trong một căn phòng. Hắn không chút do dự triển khai khinh công, bay nên nóc biệt viện, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần. Thần thức tản ra, chuẩn bị kĩ lưỡng.

Tích cốc: nhịn ăn, hấp thu linh khí biến thành năng nguyên duy trì cơ năng thân thể, đại loại vậy.

Mong mỏi của ta là mỗi đạo hữu đi qua đều để lại một bình luận nhận xét, bàn luận. Ta cô đơn lắm T.T

Mấy chương này thật ít sắc, có chút thiếu kích động ạ

Ngày mai sẽ có trò vui cho các đạo hữu ạ!NgàyNgàyNgàyNgày mai sẽ có trò vui cho các đạo hữu