Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Nhân Đạo Kỷ Nguyên - Chương 92: Ma Tướng – Bắc Linh




Dịch giả: quantl

Phù thuật với Nam Lạc mà nói thì đó là một lĩnh vực xa lạ, có lẽ là vì cảnh giới chưa tới, không thể đem sở ngộ của mình ra viết phù văn, tạo thành một loại đặc thù nhất định.

Bất quá từ khi tiến vào Thần Cảnh tới giờ, tựa hồ như đã có thể lĩnh hội một ít nguyên lý về phương diện này.

Bắc Linh đương nhiên cũng nhận được phù của Thượng Đế nhưng nàng lại lộ ra cái thần tình bất quá là như vậy.

Khi tinh quang bao phủ trên người Nam Lạc, hắn liền cảm thấy mình tựa như có một xúc cảm với phía chân trời, phảng phất như ngôi sao trên trời có một loại cảm ứng, tâm khẽ động, lực lượng của một ngôi sao tụ tập xung quanh người, tuỳ tâm sở động, thổ nạp bất định, tinh quang mông lung.

Thiên địa vô biên vô tận nhưng trong lòng tu sĩ Bất Chu Sơn chính là trung tâm của đại địa, cũng vì lí do đó mà Thiên Đình được xây dựng ở đây.

Thiên Hoàng Kỷ Nguyên năm đầu tiên chúng sinh tới Thiên Đình triều bái rất ít.

Thiên Hoàng năm hai, Bạch Trạch nhập Thiên Đình phong làm Yêu Thần.

Thiên Hoàng năm ba, Thiên Đình tổ kiến một đạo quân gọi là Thiên Binh.

Ngàn dặm quanh Bất Chu Sơn đều là của Thiên Đình mà tu sĩ quanh núi lúc này đều cảm nhận được áp lực tựa như gió mưa kéo tới, chỉ có hai lựa chọn, một là tiến vào, hai là chạy đi thật xa, mà đã vào thì sẽ trở thành Thiên Binh.

Lần chinh chiến này bắt đầu dưới Bất Chu Sơn, rồi dần kéo ra ngoài, tạo thành một khí thế phô thiên cái địa.

Nam Lạc không ngờ trận chiến đầu tiên của Thiên Đình chính là với Hậu Thổ tộc, hơn nữa hắn còn là người dẫn binh.

Bắc Linh là người vui nhất, nói rằng tới Thiên Đình đúng là không nhầm, lần đầu tiên có thể dắt nhiều người đi đánh Vu Tộc, hì hì, không tệ, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ở phía sau nhìn, nhìn ta giúp ngươi diệt Vu Tộc.

Đắc ý tới mức chẳng buồn quan tâm tới những ánh mắt sát nhân phía sau.

Ti Mệnh cũng ở trong đó, lần trước trong núi, gã không xuất thủ. Tuy gã đã tới được Thần Cảnh nhưng nhìn thấy kiếm trong tay Nam Lạc thì không hiểu sao lạnh cả người, cân nhắc mãi mà không quyết tâm nổi.

Lần này gã dẫn tinh anh trong Lang Tộc tới, giống như người khác cũng nghĩ rằng sẽ dẫn người trong tộc đi làm nhiệm vụ chinh phạt. Nào ngờ đâu là hợp binh, do Nam Lạc dẫn đầu đi chinh phạt thế lực đứng đầu Thiên Địa – Vu Tộc.

Vu Tộc tuy rải rác trong Thiên Địa, chưa có ai gặp được hai vị Tổ Vu cùng ở một nơi thậm chí còn có người từng thấy Tổ Vu đánh nhau, nhưng dù vậy trong lòng họ đây vẫn là thế lực mạnh nhất.

Lúc này Thiên Đình có một người thiên hạ đệ nhất – Thái Nhất. Chỉ cần là người đã tới được cảnh giới nhất định sẽ biết y đã bước vào Thánh Đạo, được gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân. Chỉ ít tới lúc này không ai có thể biểu hiện ra được năng lực siêu việt y.

Còn có một người bí hiểm khác là Đế Tuấn, nếu Thái Nhất giống như Bất Chu Sơn, sừng sững giữa thiên địa, uy áp khôn cùng. Thì Đế Tuấn lại giống như tinh không mênh mông, không ai có thể biết được sâu cạn, thần bí khó dò. Cho tới lúc này điều mà mọi người biết đó là Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung huỷ diệt, Phượng Hoàng nửa bước thánh đạo vẫn lạc dưới tính toán của Đế Tuấn.

Ngoài ra còn có Long Vương uy vọng vô thượng, kiến lập Long Môn, cho phép các sinh linh vượt qua để đạt được thần thông vô thượng. Tuy vậy lão cũng đã chết, chết trong trận đại chiến kia.

Kỳ Lân Nhai xưa nay thần bí, thường thì ít có người nhìn thấy người của Kỳ Lân Nhai đi lại thế nhưng sau trận chiến kia đã có người nhìn thấy Kỳ Lân Nhai chảy đầy tiên huyết.

Một trận đại chiến bất ngờ, tam tộc diệt, Thiên Đình ngang trời xuất thế.

Tất cả mọi việc đều khiến mọi người nghĩ tới Đế Tuấn.

Vu Tộc, kỳ thực Nam Lạc cũng chẳng quen biết gì nhiều, gặp mặt Chúc Dung một lần, nói không quá một câu lại thiếu nợ một mạng.

Một Huyền Minh để lại cho hắn ký ức sâu sắc của bầu trời đầy tuyết, khí chất lãnh diễm vô song và ánh mắt coi thường vạn vật.

Hậu Thổ với ánh mắt lúc nào cũng ôn nhu từ ái, Hình Thiên lúc nào cũng hung tợn đòi chém đầu mình, Hậu Nghệ sát khí nhiễm bạch y.

Nam Lạc mở mắt hít sâu một hơi rồi quát khẽ: “Xuất phát!” Thanh âm hắn không lớn... những ánh mắt nhìn Bắc Linh tạo thành một không khí giương cung bạt kiếm dưới lời nói của hắn lại biến mất vô ảnh vô tung.

Có người muốn nói chuyện lại nhìn thấy ánh mắt của Nam Lạc, lập tức nhớ tới chuyện gì đó, cuối cùng đành dừng lại.

Ti Mệnh híp mắt nhìn nam Lạc, trong lòng không khỏi nhớ tới cảnh tượng trong núi ngày đó, sát khí đoạt hồn người cùng đôi mắt băng lãnh chẳng chút cảm tình. Thấy Nam Lạc quay lại, gã vội cúi đầu bước dài về phía trước, sát ý bị chôn thật sâu trong lòng sợ bị Nam Lạc cảm ứng được.

Người khác nhìn thấy Nam Lạc liếc qua liền vội vã tránh đi còn Bắc Linh thì treo lên thần tình quái dị tới gần, quan sát hắn từ trên xuống dưới.

Nam Lạc mặc kệ nàng, cứ để nàng nhìn, quả nhiên một lát sau Bắc Linh vuốt ve mái tóc dài tới thắt lưng nghi hoặc hỏi: “Làm cách nào mà trong nháy mắt ngươi lại có thể thay đổi nhiều như vậy, ngươi còn hay thay đổi hơn cả ta nữa chứ”

Nam Lạc thầm nghĩ, ngươi cũng biết chính mình hay thay đổi sao, không khỏi cười khẽ nói: “Ta thay đổi thế nào”

“Không nói rõ được, chỉ cảm giác thay đổi, trở nên có sát khí, ta thích bộ dạng này” Cặp mắt vốn luôn mang theo một chút tà dị của Bắc Linh bỗng nhiên trở nên phong tình vạn chủng.

“Ha ha, chỉ là nghĩ thông suốt một số việc mà thôi” Nam Lạc nhàn nhạt cười nói, căn bản không quan tâm tới nhãn thần cải biến của Bắc Linh, cho dù có chút ý đến thì cũng sẽ chẳng chút kỳ quái bởi vì nàng là người thất thường, một khắc trước có thể vô cùng an tĩnh nhưng một khắc sau lại trở nên thị huyết điên cuồng, lúc trở mặt tuyệt đối không phải là người khác có thể dự liệu được.

“Nói một chút, nghĩ thông suốt cái gì?” Bắc Linh lúc này giống như một nữ tử tò mò, mắt đầy hưng phấn.

Nam Lạc nhìn đội quân của Thiên Đình bay lên trời, có cảm giác hư huyễn nói: “Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới việc trên đời này không hề có đột nhiên thích cũng không có đột nhiên hận, người khác có ân với mình đương nhiên là khắc sâu trong lòng nhưng nếu người khác muốn mạng của mình cũng phải dùng mạng mà đổi mới được”

Bắc Linh nắm một đám tóc đen dùng ngọn tóc khẽ xoa chiếc cằm trắng muốt. Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, có chút không hài lòng nói: “Người khác đổi mệnh với người thì ngươi sẽ đổi à, ngày mai ta bắt con kiến tới đổi với ngươi thì mạng ngươi hẳn là của ta rồi” Nói xong nàng tỏ ra đắc ý với suy nghĩ của mình, cầm đám tóc đen lắc lắc.

“Ha ha, nào có việc tiện nghi như thế, mạng ta do phụ mẫu ban cho, thân nhân tưởng niệm, vô giá, mạng người nào cũng không đổi” Nam Lạc nhìn bộ dạng của Bắc Linh cười khẽ nói, nhưng sau khi dứt lời thì mặt hiện vẻ kiên quyết, có cảm giác như đỉnh núi đứng trong gió, dù cho thiên địa biến thiên, mưa sa gió táp cũng không hề dao động. Sau khi nói xong, trong lòng xuất hiện cảm giác khó tả liền lặp lại lần nữa: “Người nào cũng không được...”

Bắc Linh nghe được lời của Nam Lạc, mặt hơi nghiêng một cái, khẽ cười nói: “Lời này ta thích, người nào cũng không được, dù có là Đế Tuấn”

Nàng gọi thẳng tên Đế Tuấn, không có chút cảm giác khó chịu nào khiến một số người còn chưa rời đi ngạc nhiên quay lại nhìn. Nàng đắc ý ngẩng đầu, nhìn ngược lại, sát khí đằng đằng, mái tóc đen dài tới thắt lưng phất phơ trong gió.

Kỳ thực Nam Lạc không muốn đại chiến với Hậu Thổ bộ tộc, nơi đó không những có nhân tộc mà cả Hậu Thổ nương nương và Khoa Phụ cũng khác với người khác, luôn dùng lẽ tương đối với Nam Lạc.

Nhưng không đi cũng không được, dù hắn không đi Thiên Đình cũng sẽ phải chinh phạt, Hậu Thổ tộc dưới Bất Chu Sơn, không chinh phạt thì mặt mũi của Thiên Đình sẽ để đi đâu.

Thi thoảng cũng nghĩ, nếu như mình bỏ đi thì sao, Đế Tuấn sẽ bắt lại về sao, Nam lạc không thể chắc chắn được. Còn Thái Nhất thì sao, nếu như mình đi thì y sẽ thế nào, giận dữ đánh Hỗn Độn Chung chấn động Hồng Hoang chôn vùi mình sao? Rồi sẽ thuận tay xoá sổ nhân tộc, điều này Nam Lạc càng không dám chắc.

Mình không đi thì cũng chỉ là loại râu ria có cũng được không có cũng chẳng sao nhưng nếu mà mình rời đi thì nhất định Thiên Đình sẽ nổi giận.

Hậu Thổ bộ tộc vẫn giống như trước đây, giống như cái người tên Hậu Thổ vậy, an tĩnh bình hoà. Khối đá xanh có hai chữ Hậu Thổ khắc trên đó vẫn cứ vô cùng rõ ràng, chỉ là so với lúc đó thì bây giờ Nam Lạc đã không có cảm giác ngẩng đầu ngưỡng vọng mà thôi.

Từ xa đã nhìn thấy Khoa Phụ có vóc người cực cao đứng trên bầu trời của Hậu Thổ tộc, hiển nhiên mấy nghìn người trùng trùng điệp điệp, đằng đằng sát khí của Thiên Đình đã kinh động tới y.

Nam Lạc cũng không nghĩ tới việc có thể giấu được Tổ Vu toạ trấn Hậu Thổ bộ tộc, nên không hề có ý tập kích bất ngờ.

Tinh Phù có tác dụng chính là ngăn cản một lần công kích, cũng với việc mượn lực lượng của chu thiên tinh đấu và kết thành Tinh Trận

“Các vị tới vì Hậu Thổ bộ tộc của ta ư?”

Khoa Phụ đơn thân đứng trong hư không, mộc trượng đen kịt như bàn long, thân thể cao lớn mặc áo bào màu đen có vẻ vô cùng bình tĩnh. Đối với nhiều người tới với ý đồ bất thiện như vậy mà y vẫn không có một chút sợ hãi.

Nhãn thần của y nhìn về mọi người, tựa hồ như không nhìn thấy Nam Lạc đứng ở vị trí đầu lĩnh.

Không đợi Nam Lạc trả lời, Bắc Linh đã bước về phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Vu Tộc coi thường Thiên Đình, Thượng Đế lệnh cho bọn ta chinh phạt, bây giờ cho các ngươi một cơ hội sau cùng, ngươi có thể chọn thuần phục hoặc tận diệt”

Nàng mặc một bộ váy áo màu hồng màu, tựa hồ như có máu tươi đang chảy ra, một mái tóc dài tới thắt lưng bay múa trong gió, lời nói đằng đằng sát khí, khuôn mặt tinh xảo, thập phần ma tính

Khoa Phụ vẫn bất biến, thanh âm giống như trước, bằng phẳng ôn hoà: “Ngưoi là ai?”

Bắc Linh nghe xong cười khúc khích khẽ ngẩng đầu, nhãn thần cao cao tại thượng lớn tiếng nói: “Ngươi nghe cho kỹ nè, ta là Đệ Nhất Ma Tướng toạ hạ của Chinh Phạt Đại Nguyên Soái Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân – Bắc Linh”

Mắt Khia Phụ loé sáng, trên người Bắc Linh đột nhiên toát ra một lớp quang mang bao phủ toàn thân, sắc mặt lạnh thêm vài phần hiển nhiên nàng cực kỳ phẫn nộ về việc người khác cố nhìn nguyên thân của mình.

Nam Lạc vốn không muốn đối mặt với Khoa Phụ, Bắc Linh nhân việc này hiển nhiên là vô cùng tốt. Không nghĩ tới việc Bắc Linh lại đường hoàng nói như vậy, lại lôi mình ra khiến hắn không thể không đối mặt.

Khoa Phụ không nhìn được nguyên thân của Bắc Linh, cũng không lưu tâm, sau lưng y có Tổ Vu, mười hai vị Tổ Vu dù có là ai cũng phải suy nghĩ một chút về phân lượng của mình

“Thực là thế sự biến ảo khôn lường, không nghĩ tới có ngày này, ngươi rời Thiên Đình đi, Vu Tộc vẫn có thể che chở cho nhân tộc được” Thanh âm của Khoa Phụ trầm ổn, có vẻ như cực kỳ có trọng lượng

Tràng diện nhất thời an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn Nam Lạc, ngay cả Bắc Linh muốn nói gì đó cũng im lặng xuống.

Vốn là tới chinh phạt lúc này đột nhiên lại hoá thành chiêu hàng, hơn nữa phe mình còn bị đối phương chiêu hàng, trên mặt người khác lộ ra dáng vẻ tươi cười xem làm trò.

Nam Lạc khẽ cúi đầu, im lặng như đá xanh

Không ai biết rõ lúc này hắn suy nghĩ cái gì, qua một lát chỉ nghe hắn thở dài nói: “Ta không đại biểu cho nhân tộc được, ngươi cũng không đại biểu cho Vu Tộc được, đắc tội”

Lời Nam Lạc vừa dứt Bắc Linh đã nhanh chóng lớn tiếng nói: “Hậu Thổ coi thường Thiên Đình gian ngoan mất linh, bắt lại cho ta” Tóc đen bay múa, quần áo huyết hồng phiêu động, sát khí đằng đằng.

Mọi người sửng sốt, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, không ngờ rằng kết quả sẽ là như vậy. Nghe được mệnh lệnh đầy sát khí của Bắc Linh nhưng mọi người ai cũng đứng yên. Không hẹn mà cùng nhìn về phía Nam Lạc, dù sao lúc này hắn mới là người lĩnh quân tuy trong lòng người khác không phục nhưng nếu đã nhập Thiên Đình nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Thượng Đế

Nam Lạc vẫn cứ lặng thinh, Bắc Linh sát khí đằng đằng quay đầu nhìn bốn phía lạnh lùng nói: “Sao, dám cãi lời Thượng Đế à? Thượng Đế đã nói rồi, nếu có người không theo, giết bất luận tội. Bây giờ Vu Tộc coi thường Thiên Đình ta, các ngươi thì chỉ nghĩ xem cuộc vui, bây giờ chúng ta trở lại, để xem các ngươi sẽ phải gánh trách nhiệm hay là chúng ta”

Những lời này của Bắc Linh khiến họ lập tức gặp khó, Nam Lạc lĩnh quân chỉ là danh, ai cũng biết điều này, người có thể sai khiến bọn họ vẫn là họ mà thôi, người lĩnh quân cho dù là ai cũng giống Nam Lạc mà thôi, bất quá sau lưng Nam Lạc lại còn có một Bắc Linh.

Cái này có lẽ là do Đế Tuấn cố ý an bài, cho tới giờ khắc này chúng tiên mới hiểu vì sao Đế Tuấn lại để Nam Lạc đi. Nếu là những người khác thì sau khi ra lệnh nhân mã của y sẽ động nhưng nếu người khác đứng yên thì nhân mã của y sẽ tổn thất thảm trọng.

Chính vì vậy Nam Lạc mới là người tốt nhất, tất cả liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu. Lúc này Bắc Linh lại giơ ngón tay chỉ vào Khoa Phụ đứng trên không, lạnh lùng nói: “Giết hắn”

“Ai dám, ai dám động tới Vu Tộc” Khoa Phụ trừng mắt, mộc trượng được giơ lên, trong nháy mắt gió nổi mây bay, khí xông vân tiêu. Vô số sát khí ngưng dưới chân y tạo thành một đám mây đen.

“Ta...” Bắc Linh lạnh lùng đáp, một đạo hồng ảnh như máu lướt tới.

Thân hình Bắc Linh động, quân đội sau lưng nàng tựa như cũng bị dẫn dắt theo nàng vậy, tràn lên như thuỷ triều.

Yêu khí, pháp thuật, pháp bảo, hư không lóng lánh vô số quang mang

Người có thể thấy Khoa Phụ xuất thủ cực ít, thấy Hình Thiên xuất thủ lại rất nhiều, nhưng Khoa Phụ lại có danh đệ nhất nhân dưới Tổ Vu, một trong những nguyên nhân là vì y là người đầu tiên tấn chức làm Đại Vu, thực lực là do người ngoài dựa vào thái độ của các vị Đại Vu khác đối với y mà phán đoán, thực lực của Khoa Phụ tuyệt đối có thể xếp vào tiền tam.

Hắc Mộc trượng ngưng giữa hư không, Khoa Phụ hét lớn một tiếng, thân hình hoá thành một cự nhân chống trời, đại thủ chụp tới Bắc Linh.

Hư không ngưng kết, có thể cảm giác được Bắc Linh ngưng lại một khắc, bất quá khi bàn tay của Khoa Phụ chạm tới thì nàng lại biến mất.

Tay của Khoa Phụ cũng không ngưng lại, nhằm thẳng tới trận doanh của Thiên Binh, cự thủ hạ xuống, lúc nắm lên đã có hai người bị bắt lại.

Từng người ra sức giãy dụa nhưng giống như kiến càng cắn cây, không thể thoát được.

Vô số pháp thuật đáp xuống người Khoa Phụ, nổ trên người y như pháo hoa thế nhưng lại chẳng thể khiến y chịu chút tổn thương nào.

Không chờ người khác cứu việc, cái miệng khổng lồ của Khoa Phụ mở ra, nhét hai người vào đó, chỉ nhai hai ba cái đã nuốt xuống. Máu tanh, bưu hãn khiến cho hình tượng ôn hoà, ổn trọng tin cậy của Khoa Phụ biến mất, Nam Lạc có cảm giác như đang nằm mơ.

Hắn biết đây là Pháp Tượng Thiên Địa, cũng biết ăn thịt người là Thôn Phệ Thiên Địa. Ngay khi Khoa Phụ dùng pháp thuật này thì lập tức hiểu Pháp Tượng Thiên Địa của mình còn kém khá xa y.

Đây mới đúng là Pháp Tượng Thiên Địa, thân thể thật lớn, mặc cho pháp bảo pháp thuật đánh lên người cũng chỉ như gió mát phất quá, không thể khiến y bị thương.

Từ khi nghe được thuyết pháp Tiên Cảnh, Thần Cảnh, Đạo Cảnh thì hắn lập tức nghĩ Hậu Nghệ và Hình Thiên cũng là Thần Cảnh nhưng bọn họ cao minh hơn những Thần Cảnh khác nhiều lắm. Trong lòng lập tức hiểu được dù là cùng cảnh giới thì thực lực cũng là muôn hình vạn trạng.

Nam Lạc cũng biết Khoa Phụ chưa bước vào Đạo Cảnh nhưng dù là thần cảnh đỉnh phong, cũng khiến cho rất nhiều người có cảm giác thúc thủ vô sách.

Thần Thông của Vu Tộc quả là lợi hại.

Hắc Mộc Trượng trong tay Khoa Phụ đảo qua, thế mà không ai có thể ẩn độn được, từng người đứng ngây ngốc giống như không có chút năng lực kháng cự nào.

Một lớp thanh quang từ người bọn họ bốc lên, giữ Hắc Mộc Trượng lại. Khoa Phụ có chút kinh ngạc, đệ nhị trượng hạ xuống, lần này có rất nhiều người hoá thành phấn mạt.

Mấy nghìn người trước mặt khoa phụ mà như kẻ yếu không sức phản khác, đây là thực lực của việc tu luyện một thần thông mạnh mẽ tới đỉnh phong sao, Nam Lạc không khỏi nghĩ vậy.