Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Nhân Đạo Kỷ Nguyên - Chương 88: Một phương thiên địa




Dịch giả: quantl

Trong thiên địa có truyền lưu một câu nói: “Huyền diệu nhất là thất khiếu trong người”

Ám chỉ không những là người thông tuệ mà còn là người có đạo tâm. Vì vậy năm đó nhân loại di chuyển mới dẫn tới vô số tiểu yêu tiểu quái truy đuổi ăn thịt người. Nếu như nhân loại ở yên đó thì chẳng sao nhưng đột nhiên đi lại giữa đại địa lập tức khiến toàn tộc phấn chấn. Điều này giống như đương khi buồn chán lại phát hiện việc vui vậy, bọn họ nào ngờ đây chính là tai nạn của cả nhân loại.

Sói trắng khiến mấy đời Dương Bình tộc run sợ, ăn rất nhiều người, từng là cái gai trong mắt tộc trưởng. Hận, nhưng bất lực, chỉ đành nhìn tộc nhân chết đi dưới nanh vuốt sói.

Sói trắng bị Nam Lạc bắt, bị Tiểu Hổ lột da rút gân. Nhị huynh của sói trắng cũng tới, bị Nam Lạc một kiếm lưỡng đoạn. Trước đó nó đã nói Huyết Lang bộ tộc còn một đại huynh trên thiên đình. Nam Lạc chẳng quan tâm, chỉ thấy đối phương làm ầm lên, trong lòng tức giận, sát ý khó kiềm, chém chết đối phương.

Sau khi bình tĩnh lại, cũng chẳng hối hận, càng không sợ, chỉ cẩn thận gấp bội lần thôi.

Một câu “Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân” như vô ý như hữu ý của Thiên Đế khiến Nam Lạc lâm vào nguy hiểm, lúc này lại càng đạt đến mức cao nhất.

Mọi người để cảm nhận được dưới ánh trăng là một nỗi nguy hiểm cùng cực, cho nên không hẹn mà cùng lực chọn rời khỏi nơi ánh trăng bao phủ. Nam Lạc lúc này không biết ngoài ánh trăng có bao nhiêu ánh mắt nhìn mình, lại có bao nhiêu người muốn lấy đi mạng mình.

Thiên địa linh bảo là thứ tốt, khi thường ít thấy người sử dụng mà khi sử dụng đều phát ra uy thế kinh thiên. Nếu có trong tay thì có thể khiến một người trở nên mạnh hơn, có thể áp chế được người cùng thực lực. Cho nên Thanh Nhan và Yêu Nguyệt đã sớm bị không ít người suy đoán là tiên thiên linh vật.

Trong mắt vài người Nam Lạc hẳn đã trở thành một người chết, cho dù hắn biểu hiện ra thực lực tương đồng với một đại vu cũng vô dụng. Can Qua phủ của Hình Thiên và Loan Thiên cung của Hậu Nghệ cũng là đồ tốt nhưng không ai dám mơ tưởng người nào cũng biết dù có cướp được thì chỉ e rằng mạng mình cũng chẳng được lâu nữa bởi vì Vu tộc có mười hai Tổ Vu, uy phách thiên địa, không ai có thể kháng cự được.

Nhưng Nam Lạc thì khác, tuy hắn thực lực khá cao, tranh phong với đại vu, tuyệt không dưới những yêu vương trong thiên địa. Nhưng ai cũng muốn cướp bởi thực lực của hắn còn chưa cao tới mức khiến người khiếp sợ, nghĩ mà lạnh sống lưng, phía sau càng không có người cường đại uy hiếp thiên địa.

Cảnh ngộ của Nam Lạc giống như cảnh ngộ của nhân tộc năm đó vậy.

Ti Mệnh đứng trên một ngọn núi lớn, ngẩng lên nhìn ánh trăng mờ nhạt trên bầu trời, lại nhìn Nam Lạc nhắm mắt ngự kiếm, sát ý dâng cao.

Gã đến một mình, Huyết Lang tộc không còn ai khác tới cùng, tuy gã không bằng lão tổ tông của tộc nhưng trừ bỏ lão tổ tông ra thì gã là đệ nhất nhân.

Báo thù cho đệ, là mục đích của gã, đương nhiên nếu có thể đoạt được tiên thiên linh bảo càng tốt.

Thiên Đình không cho tư đấu, cho nên gã không dám động thủ trong Thiên Đình, thậm chí cả sát ý cũng phải áp chế lại, sợ rằng Nam Lạc phát hiện ra rồi sẽ sinh biến. Theo sát Nam Lạc hạ sơn, giống như Hậu Nghệ vậy, sợ Nam Lạc trốn về Thiên Đình nên không dám động thủ. Tuy nhiên gã đã nhận ra Hậu Nghệ thì Hậu Nghệ cũng nhận ra gã.

Hậu Nghệ với sự kiêu ngạo của Vu Tộc không để Ti Mệnh vào mắt, chỉ biết rằng Ti Mệnh không đi với Nam Lạc thì lập tức chẳng quan tâm tới nữa.

Ti Mệnh nhìn Nam Lạc, nhìn Yêu Nguyệt trên trời, trong mắt xuất hiện vẻ nóng bỏng. Gã không quan tâm nhiều tới Thanh Nhan nhưng sau khi Yêu Nguyệt xuất hiện Nam Lạc thực lực đại thăng, gã liền minh bạch “Ánh Trăng” trên trời chính là thứ mà gã cần tới.

Gã khẳng định Hậu Nghệ sẽ chẳng quan tâm “Ánh Trăng” và thanh kiếm, không phải bọn họ không biết đó là tiên thiên linh vật mà không phải là thứ họ cần, có những thứ không phải càng nhiều càng tốt, chỉ có tinh, chuyên mới có thể siêu phàm thoát tục, pháp bảo cũng vậy.

Hai vị đại vu sẽ chẳng quan tâm không có nghĩa người khác sẽ không đoạt, Ti Mệnh biết chí ít có năm người trên năm ngọn núi động tâm với tiên thiên linh vật của Nam Lạc.

Bọn họ đều là một trong các đại vương một núi, Ti Mệnh tuy cảm thấy luận thực lực những đại vương này không thể hơn mình, nhưng đối phương đông người, lại ở trên núi của mình, sinh sống nhiều năm, tuyệt không thể coi thường.

Đúng lúc này trong không trung truyền tới thanh âm không chút cảm tình của Hậu Nghệ, thanh âm kia huyền diệu dị thường, vô cùng khó hiểu, Ti Mệnh nhìn về phía Hậu Nghệ, chỉ thấy lúc này cả người y và ngọn núi lớn cơ hồ đã hoà vào thành một thể.

Khí tức lẫm liệt của cả ngọn núi dường như đã tụ lên trên mũi tên của y, tản ra một loại uy thế tan vỡ hư không.

Hậu Nghệ, bạch y thắng tuyết, Loan Thiên Cung như trăng tròn. Giờ khắc này y hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thiên địa tĩnh lặng, một khí tức đáng sợ xông thẳng vào lòng Nam Lạc.

Thanh âm của trời đất phảng phất như đã bị mũi tên kia thu nạp.

Phá...

Tiễn xuất.

Trong nháy mắt có người cảm thấy như hư không đã vỡ vụn.

Khắp không gian giống như một mặt gương, nháy mắt lúc mũi tên bay ra thì có cảm giác như mặt gương đó bị đập ra thành mảnh vụn.

Một tên kia như cực chậm, chậm tới mức người ta đều có thể cảm nhận được nơi nó đi qua, tấc tấc nghiền nát, vỡ như sóng nước, như mưa bụi.

Mặc dù cảm giác là chậm nhưng tất cả cũng chỉ bắt được bộ dảng của một tiễn kia trong chớp mắt, khi nhìn lại thì nó đã chạm vào kiếm của Nam Lạc.

Vừa nãy tiễn rời dây chỉ là tĩnh lặng lạ kỳ thì bây giờ chính là kinh thiên động địa.

Như thác nước từ đỉnh núi vạn mét rơi xuống, hoặc như biển gầm mang theo sóng cả, âm thanh rung trời.

Oanh...Oanh...

Không ai nghĩ Nam Lạc lại ngăn cản được, ngay khi tiễn rời dây, trong lòng họ đều đã chuẩn bị tốt, bọn họ cho rằng Nam Lạc không đỡ được tiễn này, dù đỡ được cũng sẽ trọng thương, lúc đó cơ hội sẽ tới.

Tiên Thiên linh vật rất khó gặp, lần này lại xuất hiện hai kiện, nào không khiến họ động lòng cho được.

Nhưng họ không phát hiện ra, ngay khi Toái Không Tiễn rời dây thì “Ánh Trăng” trên đầu Nam Lạc tựa như chịu phải kích thích đột nhiên sáng rực lên.

Vào thời khắc đó Nam Lạc cảm thấy hắn tiến vào một loại trạng thái trống rỗng. Cái cảm giác này không phải là không cảm nhân được gì mà là toàn bộ thần niệm trong một khắc này đã bắt tới mũi tên đập nát hư không lao tới kia.

Mũi tên này không hổ danh Toái Không, nếu không phải vì nó trong tầm bao phủ của Yêu Nguyêt, nếu không phải Nam Lạc đã tăng cường về mọi mặt thì có thể ngăn được tiễn này không, hắn không có chút chắc chắn nào.

Nhưng khi Toái Không tới gần khí tức huỷ diệt linh hồn kia lại khiến Nam Lạc tập trung cao độ, dưới áp lực này bất tri bất giác hắn đã bức ra toàn bộ tiềm năng.

Nhiều năm trước tới nay, nhân kiếm kính tương hỗ giao hoà, tam tài thế giờ khắc này lộ ra phong thái hoàn mỹ. Tuy ba mà như một tạo thành một phương thiên địa.

Kiếm phập phềnh trước mặt Nam Lạc, ánh lên một lớp quang vận, rung khẽ, không thời khắc nào dừng lại, kiếm chỉ thiên hạ.

Mà yêu Nguyệt trên đỉnh đầu hắn tựa như khó mà chịu nổi uy lực của Toái Không, lập tức bay lên không trung, bất quá vẫn cứ tiếp tục duy trì thế tam tài hoàn mỹ này.

Kiếm, kính, người hoàn toàn trở thành một tiểu thiên địa.

Yêu Nguyệt là thiên, thổ nạp thiên địa nguyên khí, chiếu khắp thiên hạ, Thanh Nhan kiếm thời thời khắc khắc rung động tựa hồ chỉ cần Yêu Nguyệt chiếu khắp thế gian, bất cứ ai, nó cũng sẵn sàng phá toái hư không, cắt lấy đầu.

Ti Mệnh kinh hãi, nếu như lúc trước sức chiến đấu của Nam Lạc chỉ là ngoài ý niệm của gã thì bây giờ khiến gã có một cảm giác không tưởng.

Đây rõ ràng đã tới cảnh giới Nhân Khí Hợp Nhất, linh hồn giao thoa rồi.

Nếu dùng lời thì chỉ có thể dùng hai từ “thông suốt” mà thôi. Tế luyện linh bảo đương nhiên cũng phân tầng thứ, ban đầu là cảm ứng, tiếp đó là ngự sử, thêm nữa là mạch lạc. Còn Nam lạc lúc này đã tiến vào thông suốt cảnh, cái này giống như một người đột nhiên ngộ đạo, vốn chẳng hiểu làm sao mà lại có thể dùng được một số pháp thuật, không hiểu nguyên lý lúc đó lại hiểu được, tất cả đều trở nên rõ ràng.

Tiến thêm một tầng là luyện hoá, khi bắt được một linh bảo thì bắt đầu luyện hoá, nhưng chân chính luyện hoá là khiến nó nhập thể, tuỳ tâm mà động, tuỳ tâm biến ảo, không câu nệ hình thể. Luyện hoá cũng có thể nói là quá trình đồ vật hoá hình, hoá đi hình thể bên ngoài, lúc đó không ái có thể đoạt được, trừ phi chủ nhân chết, nếu không chỉ cần tâm động thì vật hoá vô hình trở lại cơ thể chủ.

Nhưng cảnh giới này có một chế ước đó là phải là tiên thiên, bằng không dù có làm cách nào cũng không thể luyện hoá nhập thể được. Đạt tới cảnh giới này trong hồng hoang chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sau khi luyện hoá một tiên thiên linh vật thực lực người này sẽ tăng lên vài lần, chỗ huyền bí chân chính thì chỉ có người luyện hoá được mới biết mà thôi.