Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Nhân Đạo Kỷ Nguyên - Chương 46: Thanh Diện Đại Vương mở tiệc chiêu đãi




Dịch giả: quantl

Đương lúc giữa trưa, mặt trời lên cao. Trên bầu trời lại có một đám mây đen không ngừng thay đổi thế nhưng dù sao đi nữa cũng không chịu tan biến.

Dù vậy lúc này đã không còn cảnh tượng mây đen che khuất mặt trời tựa như diệt thế nữa.

Đương thời trong thiên địa có vô số sinh linh đắc đạo thành pháp, Dương Bình Sơn cũng có sinh linh tiềm tu. Thanh Diện Thú là một trong những người đó, bản thân là một con thanh diện quái, tự xưng là Thanh Diện Đại Vương. Hôm nay y mở tiệc chiêu đãi hảo hữu trong núi nhưng đột nhiên cảm thấy có một đợt sóng linh khí cực lớn, linh khí trong thiên địa như thuỷ triều tràn về một nơi.

Tuy những hão hữu kia cũng là đại vương các núi phụ vận nhưng hôm nay Thanh Diện Đại Vương mở tiệc đãi khách, đột nhiên xuất hiện chuyện này đương nhiên người làm chủ nhân như y phải đi xem chuyện gì xảy ra... Bọn chúng ở trong núi xưng vương nhiều năm nhưng luôn tinh tường mọi việc dưới núi. Dương Bình thị tộc không ngừng có người chết đi, có người sinh ra nhưng không có gì biến đổi quá lớn. Đối với chúng thì nơi này không có gì có thể uy hiếp được sự tồn tại của mình.

Cho dù là cảm nhận được một ít pháp lực chấn động thì bọn chúng cũng chỉ cho rằng người qua đường đần độn nào đó làm phép ở đây. Thanh Diện Đại Vương đi ra ngoài là có thể bắt được ngay, đến lúc đó có thể thêm hứng thú trên bàn rượu.

Thanh Diện Đại Vương đương nhiên cũng nghĩ vậy. Y ở trong núi xưng vương nhiều năm, giết chóc không ít. Vừa rời núi liền ẩn độn trong hư không nhằm về nơi pháp lực chấn động mà bay tới. Khi bay xuống núi đã thấy một đạo quan, không khỏi giận dữ. Nghĩ thầm ngươi tới chỗ ta xây đạo quan thu đồ đệ cũng chẳng coi là việc gì lớn... Nhưng ngươi không nói một tiếng với ta, muốn xây là xây, làm sao ta có thể giữ thể diện trước mặt hảo hữu được.

Lần theo ba động của linh khí y đi tới trên Dương Bình Thị Tộc, liền thấy mọi người đang tụ họp ở một chỗ, trên tế đàn có một người đang huy động phất trần, niệm chú thi pháp. Cảm thấy pháp lực của người này còn kém xa mình càng giận hơn. Liền nhổ sát vân mà mình luyện hoá âm sát trong núi ra. Chỉ trong chớp mắt đã che khuất bầu trời.

Sát vân của y không những có tác dụng hộ thân, còn có thể ăn mòn pháp bảo, ô nhiễm thần hồn, nếu rơi vào sát vân của y mà không có pháp lực tương đương hoặc thần thông đặc biệt thì chỉ có nước vong mạng mà thôi.

Nếu nói vừa rồi Nguyên Cát Đạo Nhân chạy ra khỏi sát vân chỉ khiến y có chút kinh ngạc thì lúc này Nam Lạc dùng một tấm gương áp chế y thì đúng là giận tím mặt, chỉ là dù y có sáp nhập vào sát vân như thế nào, biến hoá phi độn ra sao cũng bị soi sáng...

Mỗi lúc bị soi tới y đều có cảm giác đau đớn tận linh hồn, giống như bị thiêu cháy khiến y không kìm được mà kêu thành tiếng. Bất quá cũng may là chiếc gương này dù có kì dị nhưng ngoại trừ lần thứ nhất có loại cảm giác sắp chết ra thì còn lại cũng không đáng sợ lắm. Tựa như uy lực cũng không phải quá lớn, cũng không thể làm gì được y. Đương nhiên đó là nhờ vào việc y liên tục ẩn độn mỗi khi bị chiếu tới.

Tại trong vùng sát vân rộng lớn này, y có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào, chỉ cần độn niệm, không cần chú ngữ phụ trợ...

Trong mắt Dương Bình Thị Tộc thì lại khác vừa rồi Thanh Diện yêu ma uy thế thôn thiên giờ lại bị Nam Lạc dùng gương chiếu tới mức đông trốn tây ẩn. Đó là một chiếc thần kính, trong lòng mọi người lập tức nghĩ vậy

Đột nhiên quang hoa của gương trên tay Nam Lạc thu lại, trong lòng mọi người thầm kinh ngạc chẳng lẽ gương thần đã dùng xong, thế thì tiêu rồi.

Ngay lúc này thanh âm phong khinh vân đam của Nam Lạc truyền tới: “Đại Vương có cảm thấy ta có thể bảo hộ được tánh mạng của Dương Bình tộc không.

Thanh Diện Đại Vương đang phi độn né tránh trong mây vừa tự hỏi làm cách nào để thoát ra rồi tóm lấy kẻ dưới mặt đất. Thì đúng lúc này ánh sáng từ chiếc gương biến mất, tai vang lên câu hỏi của Nam Lạc...

Trong lòng y thầm nghĩ: “Nếu uy lực của gương này mạnh thêm chút nữa phạm vi của ánh sáng to hơn chút nữa thì ta sợ không làm gì được hắn, nhưng bây giờ thì vẫn còn chưa đủ. Tạm thời ta cứ thử thăm dò lai lịch của hắn đã rồi tính sau” Trong lòng nghĩ đến đây lên hiện thân, sát vân đầy trời thu nhỏ lại thành một đoá ngưng tụ dưới chân “Ngươi học pháp ở đâu, nói thử xem, biết đâu lại là người một nhà. Ngươi nên biết thần thông chính thức của ta còn chưa dùng ra, ngươi nếu chỉ có chút thủ đoạn như vậy thì không bảo hộ được hết người ở đây”

Nam Lạc chắp hai tay thả bước về phía trước hai bước, đứng cạnh tế đàn khẽ cười nói: Ta học đạo cách đây nghìn vạn dặm, Đại Vương không cần lo. Bất quá Đại Vương chưa dùng thần thông, Yêu Nguyệt Kính của ta cũng chỉ dùng ba phần lực... Qua nhiều năm như vậy, Dương Bình Thị Tộc được Đại Vương che chở, Nam Lạc thay mặt tộc nhân đa tạ Đại Vương. Chỉ là hi vọng từ nay về sau Đại Vương có thể cùng Dương Bình Thị Tộc chung sống an tường. Không biết Đại Vương có bằng lòng hay không”

Thanh Diện Đại Vương đứng trên đám mây, vừa giống người mà không phải người, vừa giống thú lại chẳng phải thú, toàn thân có một lớp da dày màu xanh như lớp giáp. Nhãn châu y xoay chuyển, cười dài nói: “Ha ha, Nam Lạc lão đệ thật đại độ, Dương Bình Thị Tộc của lão đệ coi như phát triển dưới mắt Thanh Diện ta, xuất hiện được người như lão đệ, cũng coi như cho ta thể diện, không bằng thế này đi, lão ca đang thiết yến trong núi, mời lão đệ cùng đi, dự tiệc tẩy trần.”

Nam Lạc lần này làm việc trong nhu có cương, Thanh Diện Đại Vương cũng trở mặt cực nhanh xưng huynh gọi đệ, thanh âm vô cùng hảo sảng... Dương Bình Thị Tộc thấy Nam Lạc chẳng những có thể chống lại yêu mà mà còn kết thành bằng hữu thì lòng đầy vui mừng. Nhưng nghe Thanh Diện Đại Vương mời Nam Lạc tới núi của y thì trong lòng đều nghĩ tới việc nếu trong núi y dở trò xấu thì không phải Nam Lạc sẽ gặp nguy hiểm à.

Hồng Quả vội tiến lên vài bước đến cạnh Nam Lạc, nhìn hắn lắc đầu, nhưng không nói ra lời, giống như là sợ Thanh Diện Đại Vương trên bầu trời.

“Ha ha, Đại Vương đã mời, Nam Lạc cung kính không bằng tuân mệnh. Ha ha...” Hắn vừa dứt lời đã khiến người của Dương Bình Thị Tộc kinh hãi, Hồng Quả càng gấp tới mức lắp bắp: “Ca... không được đi...” Hoang Nguyên Tộc Trưởng đứng lên chạy tới cạnh hắn nói: “Đúng vậy, không được đi... nếu hắn dở trò xấu trong núi thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm”

“Các vị thúc bá, không cần lo lắng, Đại Vương là người hào sảng, há sẽ hại ta, mọi người chỉ cần ở trong tộc chờ ta là được. Chỉ cần một ngày Nam Lạc sẽ về ngay” Nam Lạc mỉm cười nói, lui về sau một bước, khẽ xoay người bước lên hư không, chớp mắt đã xuất hiện trên mây đen của Thanh Diện Đại Vương.

Thanh Diện Đại Vương kinh ngạc, đối với sự xuất hiện của Nam Lạc, y lại không có chút cảm ứng nào. Cảm giác này thật không dễ chịu, y không kiềm được nhìn trường kiếm vỏ xanh bên hông Nam Lạc. Trong lòng xuất hiện một chút sợ hãi. Ngoài mặt lại cười to nói: “Nam Lạc lão đệ quả là có đảm lượng, đợi lát nữa tới núi sẽ cho Nam Lạc lão đệ thấy tiểu mỹ nhân trong núi của ta, nhất định là sẽ mê say quên lối về...”

“Ha ha, tốt, ta chưa từng thấy nữ tử tộc khác trông như thế nào. Không phải đều giống Đại Vương đó chứ?” Nam Lạc đứng ở đụn mây, gió thổi vào mặt nhưng Thiên Ánh Nguyệt Dực Phong Bào của hắn vẫn an định như núi.

“Ha ha lão đệ thật biết nói đùa, tiểu mỹ nhân trong núi ta nhất định sẽ hợp khẩu vị với lão đệ”

“Nếu vậy thì đa tạ đại vương trước...”

......

Hồng quả đứng trên tế đàn lớn tiếng gọi, chỉ là Nam Lạc đứng trên đụn mây đang vui vẻ trò chuyện với Thanh Diện Đại Vương tựa hồ như không nghe thấy. Mắt nhìn Nam Lạc và yêu ma dần biến mất trong núi nàng bỗng nhiên muốn khóc. Lần trước Nam Lạc đột nhiên bị bắt đi, nàng không có bên cạnh, đã đau đớn như khoan vào tim. Lần này lại nhìn hắn đi với yêu ma. Trong lòng nàng chỉ có một ý niệm duy nhất là ca ca của mình e rằng không về được. Cố gắng vứt ý nghĩ này đi thì nó lại càng thêm mãnh liệt

“Ai Nam Lạc oa nhi này phải hiểu rõ hơn ai hết là yêu quái làm sao có hảo tâm được” Hoang Nguyên đứng bên cạnh nhìn theo hướng Nam Lạc rời đi, vẻ mặt đau lòng thương tâm.

“Mẹ, Tộc trưởng gia gia, mọi người không cần lo, cữu cữu nói một ngày sau sẽ trở về, thì khẳng định sẽ làm được” Lạc Thuỷ ngẩng cổ lên, đôi mắt hắc bạch phân minh, chăm chú nói.

“Ai nha, tiểu hài tử biết cái gì, yêu quái kia lòng bất chính, hắn không đánh lại cữu cữu ngươi, nên dùng quỷ kế, không ngờ đại ca lại tin”

“Các người biết rõ yêu quái không có lòng tốt thì cữu cữu sao lại không biết” Lạc Thuỷ thanh thuý nói, ánh mắt thanh tịnh như nước. Hồng Quả sững sờ, trong lòng nghĩ: “Đúng vậy, mình có thể đoán, mọi người có thể đoán tại sao đại ca thông minh như vậy lại không thể đoán được, chỉ là tại sao hắn còn muốn đi”

Không chờ Hồng Quả đặt câu hỏi Lạc Thuỷ lại tiếp: “Yêu quái kia trong núi còn có rất nhiều tiểu yêu, nhất định bọn chúng sẽ tìm nhiều người tới đánh cữu cữu. Hừ thật là xấu”

Hồng Quả nghe Lạc Thuỷ nói vậy trong lòng càng thêm lo lắng: “Vậy sao bây giờ, đại ca sao có thể là đối thủ được...”

“Cữu Cữu nhất định thắng, cữu cữu đứng yên dùng một cái gương chiếu cho yêu quái chạy như vịt, có thêm yêu quái nữa cũng không sợ”

Nam Lạc không biết Lạc Thuỷ tiểu nha đầu này trong một quãng thời gian ngắn mà lại tin tưởng hắn đến thế. Hắn lúc này đứng sát vai với Thanh Diện Đại Vương, chuyện trò vui vẻ, Thanh Diện Đại Vương cũng là loại người miệng lưỡi lanh lẹ, khác hẳn với tướng mạo của y. Cũng may Nam Lạc cũng có thể coi như đi qua ngàn núi, vào Phượng Hoàng Bất Tử Cung, gặp người của Thiên Trì Long Cung. Kiến thức không phải là người thường có thể sánh được.

Trên đường đi nói chút chuyện kỳ ảo, cũng có vẻ hoà hợp. Chỉ là Thanh Diện Đại Vương từ khi Nam Lạc xuất hiện trên sát vân vẫn đang suy tư có thể bắt được Nam Lạc không. Chỉ là ý niệm mới sinh nhìn thấy kiếm bên hông Nam Lạc trong lòng không khỏi sợ hãi, không dám ra tay. Sau này mỗi khi nghĩ thế thì lại càng không dám, cứ ngẫm nghĩ suốt cả một chặng đường, từ xa đã bắt đầu trông thấy sơn môn của mình, trong lòng Thanh Diện Đại Vương lập tức buông lỏng, thầm nghĩ mình có bốn vị hảo hữu, mà hắn chỉ có một mình, ngươi đừng hòng mà có thể thoát được.