Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Nhân Đạo Kỷ Nguyên - Chương 4: Nhập môn luyện khí




Dịch giả: Độc Cô Điểu

Một tiếng chim hót khiến cho Nam Lạc bừng tỉnh.

Lồng giam này so với lồng giam kia lớn hơn gấp ba lần nhưng chỉ có một ít người mà thôi. Nam Lạc tìm kiếm nhưng không thấy Thập Lục và Thập Thất, trong này chỉ còn có Thập Bát đang ngồi dựa vào lồng giam như những người khác đang trừng mắt nhìn mình. Cũng giống như trong lồng giam nhỏ, mọi người đều dựa vào trong lồng giam, dường như chỉ có vậy mới có một chút cảm giác an toàn.

Nam Lạc quan sát một vòng tìm được một khoảng trống hơi lớn liền đi đến ngồi xuống.

Cho đến khi Nam Lạc ngồi xuống nhắm mắt tu luyện mà hắn vẫn còn cảm giác được những ánh mắt kia chưa dời đi.

Những ánh mắt đó như là đồng mệnh tương liên mang theo một chút đau khổ.

Từ khi bị bắt ở trong núi rồi đi vào lồng giam nhỏ, sau lại chuyển đến lồng giam lớn này cũng chỉ hơn một tháng mà thôi lại khiến cho Nam Lạc có cảm giác như cách biệt một thế giới.

Một viên Ích Cốc Đan chói mắt được ném vào trong lồng.

Nam Lạc cuối xuống nhặt lên rồi nhét vào trong miệng. Hắn nhắm mắt lại như đây là một chuyện rất hiển nhiên.

Không biết bắt đầu từ khi nào thì trên bầu trời đã xuất hiện những bông tuyết. Ở trong lồng giam nhỏ kia Nam Lạc đã từng suýt chết vì nó nhưng sau khi tu luyện cho dù vẫn còn cảm giác rét lạnh mà hắn vẫn còn có thể kiên trì vượt qua. Trải qua hơn một tháng nên đã trở thành một thói quen.

Nhưng lần này lại cảm giác lânhj thấy xương như cơ thể mình đang được ngâm trong băng. Hắn mở mắt nhìn lên thì thấy bầu trời đang mưa lất phất, trên sàn nhà màu xanh đã có một lượng nước đọng lại. Những người khác trong lồng giam cũng nhắm mắt lại, thâm thể họ đều run rẩy nhè nhẹ, thậm chí còn có người toát ra hơi nước nhè nhẹ.

Trong lòng Nam Lạc bừng tĩnh, hắn vội vàng nhắm mắt lại vận hành pháp quyết. Nhưng chỉ trong chốc lát thôi hắn đã cảm giác được hai tay hai chân của mình đã tê tê rồi.

Cố gắng tập trung thúc dục công pháp, một lần rồi lại một lần hoàn thành nhưng hắn lại không dám ngừng nghĩ chút nào. Chỉ có thể không ngừng thúc dục công pháp mới có thể giảm bớt sự rét lạnh xung quanh.

Nam Lạc đã quên hẳn thời gian. Hắn cảm giác được đã qua rất lâu nhưng lại cảm giác chỉ tron gnháy mắt. Khi luồng hàn khí tồn tại trong cơ thể dần dần biến mất thì Nam Lạc mới mở mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt vẫn một mảnh tuyết trắng xóa như cũ nhưng đã bớt lạnh rất nhiều. Hiện tại chỉ còn tương đương với lòng giam nhỏ bên kia thôi.

Mọi người vẫn giữ tư thế như cũ nhưng cũng có vài người đã bị đóng băng. Nam Lạc có thể khẳng định những người bị đóng băng đó có thể đã chết bởi vì hắn không cảm giác được trong những cục băng đó không hề có sinh mạng hơi thể nào.

Trong lồng giam nhỏ ở đối diện kia lại có thêm bốn người mới vào. Nam Lạc nhìn thấy bọn họ giống như lúc đầu mình bị đưa vào, bây giờ hắn mới biết tháng đầu tiên bị nhốt trong đó chỉ là xây dựng trụ cột mà thôi, tạm thời cho bọn hắn thích ứng với điều kiện khí hậu khắc nghiệt này. Nam Lạc có thể khăng định nếu như ngay từ đầu đã cho vào lồng giam này mà nói thì chính mà đã chết mấy đời rồi. Nếu như không phải ở trong lồng giam nhỏ kia tu luyện một tháng, thân thể được linh khí làm diu thì căn bản không thể chống đỡ được sự rét lạnh bên này.

Nhưng Nam Lạc cũng phát hiện một sự thật chính là tốc độ thu nạp thiên địa linh khí của thân thể mình có thể chống đỡ được sự tiêu hao do rét lạnh. Chẳng lẽ những người bị đông chết kia là vì linh khí tồn trong cơ thể hết sạch mà tốc độ thu nạp lại chậm nên mới chết sao?

Nghĩ đến đây thì Nam Lạc hiểu rõ tại sao khi ở lồng giam nhỏ thì hắn thấy những người bên luôn liều mạng tu luyện không ngừng nghĩ. Cũng không phải là chăm chỉ gì mà là không muốn chết sớm thôi.

Khi Nam Lạc vừa bị bắt đến thì hắn chỉ nghĩ đến cái chết, nhưng khi kề cận với cái chết và có cơ hội sống lại thì tâm tính đã thay đổi. Hắn không phải là trở nên sợ chết mà là nghe những lời nói ngày đó của Ưng Cửu khiến cho ý nghĩ có chút biến hóa.

Tu luyện là một chuyện rất buồn tẻ nhưng khi người ta biết rằng nếu không cố gắng sẽ không sống được thì cũng chỉ đành tu luyện không ngừng nghĩ vậy

Khí hậu vẫn biến ảo không một quy một quy luật nào cả, chợt lóng chợt lạnh, lúc mưa lúc tuyết. Có khi thì tời trong xanh nhưng trên măt đất lại toát ra từng làn khói khiến người ta hít thở không thông chút nào.

Mà người trong lồng giam cũng có không ít người chết nhưng lại có không ít người tiến vào. Có người chết vì rét lạnh, có người chết vì quá nóng. Tất cả những điều này đối với Nam Lạc không hề quan hệ chút nào.

Tất cả những điều này không hề có quan hệ với Nam Lạc, hắn không có dũng khí ngừng tu luyện chút nào. Có vài lần kề cận cái chết lại kèm theo khí hậu biến hóa ngày càng tàn khốc hơn. Nam Lạc còn nhớ rõ tế ti từng nói rằng thiên phú của mình so với còn tốt hơn rất nhiều. Nhất định sau này sẽ trở thành một tế ti cường đại nhưng bây giờ thiếu chút nữa là mất mạng. Khí hậu biến đổi liên tục, thời gian khôi phục trong lồng giam này ngày càng ít.

Cuối cùng có một ngày chỉ có hai loại khí hậu là nóng và lạnh. Ban ngày cực nóng như đặt mình trong lò nướng nhưng ban đêm lại lạnh thấu xương.

Hơi thở của Nam Lạc càng ngày càng yếu. Mãi đến một ngày hoàn toàn biến mất.

Nhưng không một ai cho rằng hắn đã chết bởi vì thân thể của hắn không bị đóng băng và không bị khô héo khi trời nóng. Gương mặt của hắn vẫn hồng hào, thậm chí so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng hơi thở của hắn đã hoàn toàn biến mất, nếu không phải nhìn thấy hắn còn ngồi ở đó thì không ai cho rằng nơi đó có người cả.

Mọi người trong lồng giam này đều tu luyện đạo quyết kia. Mặc dù không có sử dụng bất kỳ phương pháp nào nhưng tu luyện lâu như vậy đã sinh ra một chút uy lực. Ví dụ như nhìn Nam Lạc bị tuyết phủ khắp người thì mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết rồi.

Đột nhiên thiên địa linh khí ở xung quanh lồng giao tạo thành một dòng suối chảy về phía Nam Lạc, mặc dù tốc độ rất chậm nhưng lại khiến cho mọi người xung quanh chú ý đến. Lập tức mọi ánh mắt đều tập trung về phía hắn. Có người lộ ra vẻ mặt hâm mộ nhưng nhiều người nghi hoặc vô cùng.

Quá khi thu nạo thiên địa nguyên khí này vẫn tiếp tục không ngừng. Hơn nữa uy thế trên người Nam Lạc càng ngày càng mạnh khiến cho những người ngồi gần hắn đều rời khỏi.

Đột nhiên một ngày Nam Lạc mở mắt ra, khi hắn vừa mở mắt thì trong ánh mắt dường như có một chút ánh sáng chợt lóe lên. Khi ánh mắt hắn di chuyển đến đâu thì mọi người đều né tránh nhưng chỉ có Thập Bát vẫn trừng to mắt nhìn chằm chằm Nam Lạc.

Nam Lạc có chút ngoài ý muốn. hắn biết mình liều chết tu luyện mới có kết quả như thế này. Mặc dù trạng thái hiện tại chỉ là đột phá nhỏ thôi nhưng bộ dáng Thập Bát vẫn như cũ. Bây giờ hắn có thể cảm giác rõ từng nhịp hô hấp của mọi người trong lồng giam, ánh mắt nhìn rất rõ cảnh vật sung quanh.

Đúng lúc này thì bên tai của Nam Lạc truyền đến một âm thanh không mang theo chút cảm tình nào.

"Thập Cửu!"

Hắn vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy Ưng Cửu đang ở bên ngoài. Ánh mắt Nam Lạc nhìn chằm chằm Ưng Cửu rồi hờ hững đi ra ngoài lồng giam. Khi hắn đi đến bên cạnh Ưng Cửu thì phát hiện khí thế trên người Ưng Cửu rất đáng sợ làm cho cảm giác có thể chống đỡ được thiên địa của Nam Lạc khi vừa đột phá hoàn toàn vỡ nát.

"Đi theo ta!" Giọng nói của Ưng Cửu rất lạnh, không vì Nam Lạc vừa đột phá mà thay đổi chút nào.

Nam Lạc nhìn bóng lưng của Ưng Cửu đang đi về phía cung điện liền vội vàng đuổi theo. Khi hắn vừa thoát khỏi trạng thái tu luyện liền nghĩ đến hành động rời khỏi đây nhưng khi Ưng Cửu đến rồi hắn đi theo Ưng Cửu hướng về phía cung điện thì ý nghĩ vu vơ đó đã hoàn toàn. Hiện tại hắn mới cảm giác được sự cường đại của Ưng Cửu. Sợ rằng tất cả động tác của mình đều nằm trong sự quan sát của đối phương giống như mình có thể cảm giác được nhịp thở của những người trong lồng vậy.

Nam Lạc đi theo sau mà trong lòng suy đoán có phải là đi gặp lão già đầu bạc kia không. Hắn muốn mở miệng hỏi nhưng khi nhìn thấy bóng lưng lạnh băng của Ưng Cửu làm hắn không thể lên tiếng được. Trong lòng thầm nghĩ nếu như việc gì đến cũng sẽ đến thôi.

Đột nhiên Nam Lạc cảm giác được một cổ uy áp phô thiên cái địa tiến đến, tiếp theo là mặt đất lắc lư như có động đất. Trong lòng rất hoảng sợ, hắn biết mình đang ở trong lòng núi. Nhưng như vậy thì phải cần một lực lượng lớn như thế nào mới có thể rung chuyển được đây chứ?

Trong tai truyền đến một âm thanh quái dị như tiếng le lưỡi của con rắn nhưng lại được phóng lớn vô số lần. Đột nhiên Nam Lạc nhìn thấy ở vách núi cách đó không xa có một cái đầu rắn đang mở miệng ra thật lớn.

Ưng Cửu vẫn đứng bên cạnh Nam Lạc liền biến mất không thấy, tiếp theo Nam Lạc nhìn thấy một con ưng khổng lồ xuất hiện giữa không trung đang bay lên cao. Đôi canh giang ra che phủ hết ánh sáng chiếu xuống khiến cho bầu trời trở nên tối xầm.

"Đó là Ưng Cửu!" Nam Lạc không ngờ rằng Ưng Cửu lại biến thành một con chim ưng. Đôi cánh của chim ưng có thể che phủ hết ngọn núi này.

Một con gió thật lớn đột nhiên kéo đến khiến cho Nam Lạc không thể nào chống cự, thân thể của hắn bay lên giống như một chiếc lá được cơn gió thổi về vách núi.

Nam Lạc đang ở giữa không trung nên không thể khống chế thân thể. Khi lên cao thì Nam Lạc mới phát hiện thân mình con rắn lớn kia đang quấn quanh ngọn núi ấy/

Một tiếng ưng kêu vang vọng khắp không gian. Ưng Cửu biến thành con ưng khổng lồ giương hai móng vuốt ra hướng về đầu cự xà chộp tới.