Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Nhân Đạo Kỷ Nguyên - Chương 11: Phương hoàng sơn - bất tử cung




Dịch giả: Út khờ

Sở dĩ gọi Phượng Hoàng Sơn là vì ở ngọn núi này chính là nơi duy nhất trong thiên địa sinh ra được Phượng Hoàng.

Những nhân vật có đại thần thông trong thiên địa nhiều vô số kể nhưng ai dám nói bản thân mình là bất tử?

Đó là khi thiên địa sơ khai, rất nhiều địa phương chỉ là một mảnh hỗn độn nhưng đã có không ít sinh linh diễn biến theo hỗn độn mà sinh ra. Khi bọn chúng ra đời đã có đại pháp, trong cơ thể ẩn chứa đại đạo. Phượng hoàng dùng đại thần thông xây dựng cung điện, khi nó dùng pháp lực vô thượng dựng lên tấm biển có hai chữ ‘Bất Tử’ đã khiến cho rất nhiều đại năng đến khiêu chiến.

Khi đó còn chưa phân năm, tháng ngày. Những người chứng kiến trận đại chiến khi đó chỉ biết rằng mặt trời và mặt trăng luân phiên thay đổi ba trăm lần. Ban đầu tất cả còn áp chế pháp lực chỉ đến điểm liềng dừng, ai thắng ai thua mọi người đều hiểu rõ nhưng thời gian trôi qua càng lâu thì người đến khiêu chiến càng nhiều. Phượng hoàng không thể chờ đợi từng người lên khiêu chiến nên đành tổ chức đánh quần công, một trận để kết thúc luôn.

Nhưng hành động của phượng hoàng lại khiến cho rất nhiều đại năng áp chế thần thông bất mãn vô cùng. Chiến đấu cứ như vậy mà thăng cấp, lúc đầu chỉ là phân thắng bại mà thôi, sau đó lại đến phong ấn, trấn áp rồi lại phân sinh tử. Đến hiện tại thì cho dù phượng hoàng có pháp lực thông thiên đi chăng nữa cũng không thể chiến thắng nhiều người. Nhưng nó lại dựa vào Bất Tử Cung mà phòng thủ nên luôn đứng ở thế bất bại. Dần dần mọi người thối lui khỏi Bất Tử Cung.

Từ đó về sau Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung trở thành một nơi được mọi người kính sợ - Bất tử phượng hoàng.

Nam Lạc từ Dương Lực Đại Tiên biết được tên Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung. Hắn có thể từ ngữ khí của Dương Lực Đại Tiên biểu lộ uy danh và sự cường đại của Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung. Hắn cũng biết từ khi mình bị Ưng Tộc Tam Thái Tử bắt đến Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung làm phục vụ.

Bất quá để có thể tiến vào Bất Tử Cung phải lựa chọn trong rất nhiều người mới được. Cơ hội tiến vào đó có thể nói là một phần ngàn vạn.

Nhưng hiện tại Nam Lạc đã đến Bất Tử Cung này hơn một năm rồi. Điều này khiến cho hắn có cảm giác như mình đang nằm mơ, một giấc mơ không chân thật chút nào.

Khi đặt chân lên Phượng Hoàng Sơn rồi đi vào Bất Tử Cung khiến cho Nam Lạc có một cảm giác rằng rất dễ dàng đi vào đây. Từ Dương Lực Đại Tiên hắn biết được không phải làm phục vụ ở trong đây là ai cũng làm được. Chẳng những phải đẹp trai mà còn có pháp lực, thông qua kiểm tra mới được chọn.

Thế nhưng Nam Lạc cùng Ưng Cửu bị hai con giao long màu đen ở đâu chạy ra vây nguy hiểm vô cùng thì đột nhiên một ánh sáng mờ từ phía chân trời tiến đến mang theo sự hoa lệ vô cùng. Khi Nam Lạc bừng tĩnh thì đã phát hiện hai con giao long khiến cho Ưng Cửu không có sức hoàn thủ kia đã chết từ lúc nào.

Bên cạnh hắn xuất hiện thêm một người bận bộ pháp bào tràn ngập các màu sắc. Khi Nam Lạc muốn nhìn kỹ thì lại cảm giác bản thân như tiến vào trong cầu vồng khiến hắn mê muội. Đi lại trong núi hơn một tháng nên Nam Lạc hiểu cảm giác này rất nguy hiểm cho nên hắn vội vàng cắn đầu lưỡi của mình để cho sự đau đớn kéo tinh thần hắn trở về.

Ưng Cửu rất cung kính với người xa lạ kia, đây là sự cung kính phát ra từ trong tận đáy lòng. Dường như bọn họ có trao đổi điều gì nhưng khi đó Nam Lạc rơi vào cảm giác mê muội không có nghe được.

- Ta mang người này đi...

Nam Lạc cuối đầu không dám nhìn thẳng hắn vì sợ lại bị rơi vào trong cảm giác mê muôi khi nãy. Nhưng âm thanh ôn hoàn kia truyền đến tai khiến cho Nam Lạc cảm giác pháp bào hoa lệ ấy hoàn toàn không xứng với giọng nói.

- Vâng. Vốn muốn đưa hắn đến Bất Tử Cung để tiến hành lựa chọn nhưng hắn chính là một người tốt nhất trong nhóm ở Thương Mãng Nhai.

Nam Lạc không ngờ rằng Ưng Cửu sẽ thổi phồng hắn lên như vậy. Trong lòng có một cảm giá sung sướng cho nên muốn khách khí vài câu thì đã phát hiện mình đã ở một nơi xa lạ.

- Ta gọi là Khổng Tuyên. Từ nay về sau ngươi ở cùng ta vậy!

Khổng Tuyên, đứa cn của phượng hoàng – Trong tai của Nam Lạc lại vang lên lời nói của Dương Lực Đại Tiên.

Mấy ngày hôm trước còn trốn tránh trong núi vậy mà vài ngày sau đã ở trong cung điện mạnh mẽ nhất thiên địa.

Cung điện rất hoa lệ, mỗi một vật ở trong đó đều là những vật rất xa lạ với Nam Lạc. Cho dù là vách tường của cung điện cũng khiến cho Nam Lạc có cảm giác nó không hề chân thật chút nào.

Trong Bất Tử Cung phân ra rất nhiều cung điện nhỏ. Khổng Tước điện chính là nơi ở của Khổng Tuyên nằm ở phía tây Bất Tử Cung và cũng được xem là một cung điện ở ngoài rìa nhất.

Tuy rằng Khổng Tước điện ở nơi hẻo lánh một chút nhưng vẫn tráng lệ và uy nghiêm vô cùng.

Nhất là hai chữ ‘Khổng Tước’ trên biển tên điện. Khi Nam Lạc nhìn thấy nó lần đầu tiên liền cảm giác hai chữ ấy như muốn bay lên cao. Đặt biệt là hình ảnh một con Khổng Tước nhỏ ở phía sau hai chữ ấy.

Hình dáng của Khổng Tước tuy rằng nhỏ xinh nhưng lại mang theo một cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên hạ. Cái đuôi khổng tưới với những cộng lông sặc sỡ như ẩn chứa tất cả các màu sắc của thế gian này.

Đó chính là nguyên thân của Khổng Tuyên thái tử?

Trong Khổng Tước điện ngoại trừ Khổng Tuyên ra thì chỉ có một mình Nam Lạc mà thôi. Mà Khổng Tuyên mang Nam Lạc về đến nơi liền bế quan, lâu lâu sẽ ra ngoài một lúc rồi lại vào bế quan tiếp. Như vậy nên cả Khổng Tước điện to lớn như vậy mà chỉ có mỗi mình Nam Lạc mà thôi.

Năm tháng dài đằng đẳng. Có kẻ có pháp lực thông thiên liền dương danh thiên địa, có kẻ lại trở về với cát bụi.

Linh khí trong Bất Tử Cung so với những địa phương Nam Lạc tu luyện trong rừng kia nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần. Từ này đến nơi đây không hề có chuyện gì, cũng không có đáng sợ như suy nghĩ của Nam Lạc trước kia. Nhưng ngoại trừ Khổng Tước điện ra thì hắn không dám đi chỗ nào khác. Cho dù là ở Khổng Tước điện cũng có rất nhiều chỗ hắn không dám đi bởi vì lúc Khổng Tuyên dẫn hắn trở về đã dặn hắn không nên đi lại tùy tiện nên Nam Lạc cũng không dám làm trái ý.

Tu luyện chính là phương pháp giết thời gian nhanh nhất, huống chi Nam Lạc là một kẻ tu luyện cuồng.

Hắn sợ bản thân mình khi tu luyện sẽ quên thời gian, sợ khi Khổng Tuyên xuất quan sẽ không tìm thấy mình nên hắn chọn nơi tu luyện ở ngay trước cửa phòng nơi Khổng Tuyên bế quan luôn.

Độn địa thuật chính là thuật mà Nam Lạc luôn muốn học từ Dương Lực Đại Tiên, trước kia hắn chỉ cảm giác Dương Lực Đại Tiên keo kiệt vô cùng. Dù gì cả hai cũng quen biết, cũng được coi là cùng chuang hoạn nạn vậy mà lại không chịu dạy mình.

Hiện tại hắn đã biết là do Dương Lực Đại Tiên không thể dạy. Đó chính là bổn mạng thần thông của Dương Lực Đại Tiên vừa sinh ra đã có. Cảnh giới của nó không đủ nên không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra ngoài. Hơn nữa muốn học được thuật này phải có linh dẫn giống như là ngọc giản được phong ấn linh dẫn giống như lồng giam ở Thương Mãng Nhai vậy. Linh dẫn sẽ hình thành một dấu vết ở trong đầu mình rồi án chíu theo đó để tu luyện. Nhưng cái đó chỉ áp dụng cho người chưa từng tu luyện mà thôi. Còn độn địa thuật chính là bổn mạng thần thông tự giác tỉnh cho nên hắn đó không phải là dạy mà là truyền thừa, một loại giống như là truyền thừa lạc ấn vậy. Dùng lạc đại đạo lạc ấn trong cơ thể truyền cho Nam Lạc.

Lúc đó Nam Lạc từng hỏi Khổng Tuyên rằng Dương Lực Đại Tiên có chết hay không thì được câu trả lời rằng hắn sẽ không chết mà chỉ suy yếu một chút và độn địa thuật của hắn sau này sẽ không còn tiến bộ nữa. Nam Lạc chỉ biết yên lặng nhưng trong lòng lại có cảm thấy súc động vô cùng. Nếu Dương Lực Đại Tiên nói điều này cho hắn biết thì hắn sẽ không đòi học độn địa thuật.

Nam Lạc hỏi Khổng Tuyên rằng thần thông của mỗi người đều chỉ có thể sử dụng phương thức truyền thừa này thôi sao? Khổng Tuyên chỉ mỉm cười trả lời rằng đến một cảnh giới nhất định có thể dùng phương pháp giảng đạo để nói ra và còn có thể dùng pháp lực của mình với hình thức viết chữ viết ra. Chẳng qua nếu muốn làm như vạy thì pháp thuật sau khi tu thành sẽ giảm rất nhiều.

Đối với chuyện này Nam Lạc chỉ cảm thấy bất lực, bản thân mình không thể truyền ngược trở về nên chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện Dương Lực Đại Tiên đừng chết. Nam Lạc cũng không biết nó suy yếu bao lâu mà hắn chỉ biết rằng ở trong núi kia lúc nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm, hơn nữa Nam Lạc hiểu rõ Dương Lực Đại Tiên ngoài độn địa thuật ra thì không còn thủ đoạn bảo mạng nào cả.

Nam Lạc cứ mang theo tâm tư áy náy mà ngồi tu luyện ở trước cửa phòng bế quan của Khổng Tuyên. Có mấy lần Khổng Tuyên đi ra mà hắn hoàn toàn không biết gì.