Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 72: Xác nhận ánh mắt




Chờ bốn người Huyền Môn phục hồi tinh thần lại, Lục Diệp bên kia đã thu thập xong chiến lợi phẩm, xoay người lên lưng hổ, nhanh chóng rời đi.



- Vừa rồi! Hắn!

Trong nhóm bốn người, có một thiếu nữ lắp bắp, ngay cả đồng bạn cũng không hiểu rõ nàng muốn nói cái gì.



Những cảnh tượng nhìn thấy vừa rồi tạo nên trùng kích quá lớn với bọn họ.



Lục Diệp không thể ẩn giấu mình là tu sĩ cảnh giới Linh Khê tam trọng, trong bọn họ cũng có hai người cảnh giới Linh Khê tam trọng, nhưng ai cũng chưa từng nghĩ tới, một tu sĩ cảnh giới Linh Khê tam trọng vậy mà có thể có tính xâm lược cường đại như vậy, chỉ trong mười hơi thở đã giết ba đối thủ khiến bọn họ khó có thể chống lại, một người trong đó còn là tu sĩ cảnh giới Linh Khê tứ trọng!

Đây xem như là vượt cảnh giết địch, thông thường chỉ có đệ tử xuất thân đại tông môn mới có thể làm được.



Có thể xác định nếu như thiếu niên cưỡi hổ vừa rồi muốn xuống tay với mình, bọn họ chắc chắn sẽ chết nhanh hơn ba người Cửu Tinh Tông kia.



Ngay khi bọn họ thất thần, con hổ đã đi xa kia bỗng nhiên chuyển hướng, chạy về phía bọn họ.



Tráng hán khôi ngô cảnh giới tam trọng kia biến sắc, vội vàng bảo vệ ba vị sư đệ sư muội ở phía sau, cảnh giác nhìn về phía trước.



Trong chốc lát, Hổ Phách dừng ở trước mặt bốn người, Lục Diệp ngồi ngay ngắn trên lưng hổ, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, khoảng cách không tới năm trượng.



Cảm giác áp bách cường đại làm cho ngực nữ tu trong đội ngũ kia phập phồng, có chút không thở nổi.



- Các ngươi có linh đan không?



Thiếu niên trên lưng hổ bỗng nhiên mở miệng hỏi.



- A! Có!

Tráng hán khôi ngô vội vàng đáp một tiếng.



- Ngươi muốn?

Lục Diệp gật đầu:

- Ta cần linh đan.





Tráng hán khôi ngô vội vàng cởi bỏ túi đựng đồ bên hông mình, mở khóa cấm chế ra, sau khi suy nghĩ một chút, lại thấp giọng nói với ba vị sư đệ sư muội:

- Đưa linh đan của các ngươi cho ta.



Ba người nào dám phản bác, đồng loạt từ lấy linh đan trong túi đựng đồ của mình ra, luống cuống tay chân giao vào trong tay tráng hán khôi ngô.



Tráng hán khôi ngô lại lấy đồ đạc của mình lấy ra, chuyển vào trong túi đựng đồ của người khác.



Sau đó chốc lát, gã ném túi đựng đồ chứa linh đan về phía Lục Diệp, hắn đưa tay bắt lấy.



- Đa tạ.



Lục Diệp nói một tiếng, ném chiến lợi phẩm lúc trước thu thập được ra, Hổ Phách chuyển phương hướng, lần thứ hai rời đi.





Chờ đến khi thân ảnh Lục Diệp biến mất, bốn người Huyền Môn mới đồng loạt thở ra một hơi, vừa nãy Lục Diệp trở về tìm bọn họ muốn linh đan, bọn họ còn tưởng rằng sẽ bị cướp.



Thế nhưng cho dù như thế, bọn họ cũng chỉ có thể véo mũi nhận, chưa nói đến bọn họ không phải là đối thủ của Lục Diệp, mặc kệ như thế nào cuối cùng hắn cũng có ân cứu mạng bọn họ.



Tính mạng của mình chắc chắn sẽ quan trọng hơn so với linh đan, lúc tráng hán khôi ngô kia ném linh đan cho Lục Diệp, đều đã nghĩ lý do tốt, chuẩn bị dùng linh đan làm lễ cảm ơn một phen.



Ai ngờ Lục Diệp lại không lấy không, mà ném chiến lợi phẩm vừa rồi lại cho bọn họ.



Nhìn ba túi đựng đồ, hai thanh linh khí cấp thấp, một mặt tiểu thuẫn rách nát trên mặt đất, bốn người Huyền Môn nhất thời trầm mặc không biết nói gì.



Tính toán một chút, bốn người phát hiện chẳng những bọn họ không thua thiệt, thậm chí còn kiếm được một khoản nhỏ!

Đều có chút dở khóc dở cười.



Tráng hán khôi ngô khom lưng nhặt đồ vật trên mặt đất lên, hơi trầm ngâm rồi quyết đoán nói:


- Trở về nơi đóng quân!

Mỗi người bọn họ gần như đều mang thương tích, chủ yếu nhất là không còn linh đan trên người, khó có thể chống đỡ chiến đấu kế tiếp, theo tình huống trước mắt thì phải trở về nơi đóng quân tu chỉnh một đợt trước tiên mới là sáng suốt nhất, hơn nữa bọn họ cũng không có năng lực mở túi đựng đồ của tu sĩ Cửu Tinh Tông ra, chỉ có trở lại nơi đóng quân, nộp lên bên trên để mời các trưởng bối bản tông hỗ trợ.



Bên kia, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách tìm một đường rẽ, điều tra thu hoạch.



Tìm người của Huyền Môn đổi linh đan là ý nghĩ đột phát, chủ yếu do túi đựng vật trên người hắn quá nhiều, trước khi tiến vào Liệt Thiên Hạp, trên người hắn đã có mấy cái túi đựng đồ, sau khi giết nhóm người thiếu chủ Cửu Tinh Tông kia, lại có thêm bốn cái nữa.





Dù lấy nhiều hơn nữa thì hắn cũng không có chỗ cất, nhét toàn bộ vào trong ngực cũng sẽ ảnh hưởng đến chiến đấu!

Hơn nữa những túi đựng đồ này đều có khóa cấm chế, cho nên hắn không có biện pháp mở ra, thay vì cất ở bên người như vậy, chẳng bằng dùng mấy thứ này đổi chút linh đan với người của Huyền Môn.



Số lượng linh đan bốn người Huyền Môn cho không nhiều lắm, dù sao tu vi mọi người cũng không cao, ngày thường cũng không giàu có, cho nên đạt được linh đan sẽ tiêu hao hết rất nhanh.



Bốn người gom góp được mười sáu viên linh đan cho Lục Diệp, năm viên trong đó còn là Liệu Thương Đan, Lục Diệp lúc ấy nói muốn linh đan, nhưng không nói muốn loại linh đan nào, nên bọn họ lấy Uẩn Linh Đan cùng Liệu Thương Đan ra.



Thu hoạch cũng được!

Lục Diệp cảm thấy biện pháp nảy sinh tạm thời của mình rất tốt, cứ như vậy, có lẽ hắn có thể lấy được số lượng lớn vật tư tu hành ở Liệt Thiên Hạp này.



Con số công huân trong ấn ký chiến trường cũng thay đổi, từ ba mươi tư biến thành năm mươi sáu, tăng thêm hai mươi hai điểm công huân.



Những con số này gia tăng đối với hắn mà nói quả thực chính là một bí ẩn, lần trước giết bốn người thiếu chủ Cửu Tinh Tông đã tăng thêm hai mươi sáu điểm, lần này lại tăng thêm hai mươi hai, khiến hắn không biết rốt cuộc tiêu chuẩn gia tăng là cái gì.



Trong lòng hắn hạ quyết tâm, nếu lần sau giết người thì phải chú ý thật kỹ một chút số liệu biến hóa, có lẽ có thể suy đoán ra một ít quy luật.



Trận chiến này hắn bị thương không nặng, chính là bị một kiếm của tên tu sĩ tam trọng đâm trúng chỗ eo, hắn băng bó qua loa, rồi lần nữa lên đường, linh lực trong cơ thể đủ dồi dào, cho nên hắn còn có thể tiếp tục chiến đấu.



Trong đường rẽ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết còn sót lại sau đại chiến, rất nhiều nơi còn có vết máu đã khô và thi thể tàn phá, có thể thấy được Huyền Môn và Cửu Tinh Tông tranh đấu kịch liệt ở chỗ này ra sao.



Đi không được bao xa, Y Y ở phía trước điều tra tình huống đã báo cáo, có một đội hai người đang đi về phía này, Lục Diệp lúc này để Hổ Phách núp đi, còn mình thì đón lấy hai người kia đi tới.




Một lát sau, Lục Diệp đụng phải tổ hai người kia, cả hai đều ngưng thần đề phòng, đánh giá lẫn nhau.



Trong mắt Lục Diệp linh quang lấp lánh, phán đoán tu vi của đối phương, hai tên cảnh giới Linh Khê tam trọng, tổ hợp như vậy cũng không tính là quá yếu, hơn nữa từ thương thế trên người đối phương xem ra, hiển nhiên đã trải qua một hồi chém giết, có lẽ đối phương vốn không chỉ có hai người!



Điều khiến Lục Diệp khó hiểu chính là ấn ký chiến trường trên mu bàn tay của hai người này không phát ra hào quang gì, khiến hắn không biết hai người này thuộc phe nào, trong lúc nhất thời không thể xuống tay.



Mà càng làm cho Lục Diệp ngoài ý muốn chính là đối phương đánh giá hắn một chút rồi thả lỏng, một người trong đó càng cười ha hả nghênh đón, vừa đi vừa nói:

- Lá gan của đạo hữu đủ lớn, một mình cũng dám hành động ở chỗ này?

Tâm tư Lục Diệp thay đổi rất nhanh, lập tức biết được chỉ sợ đối phương đã nhầm hắn thành người của mình.



Bàn tay hắn đặt trên chuôi đao buông lỏng, thản nhiên nói:

- Bị giết chạy.



Người nọ liền nói:

- Đạo hữu kia thật đúng là mệnh lớn, nếu đạo hữu không ghét bỏ, có thể cùng hai người ta hành động, dù sao ba người sẽ chăm sóc nhau nhiều một chút.



- Đương nhiên có thể.



Lục Diệp khẽ gật đầu, dáng vẻ trầm mặc là vàng.



Người nọ giơ tay lên, mở miệng nói:

- Mặc dù cảm thấy không quá cần thiết, nhưng đạo hữu vẫn nên nghiệm chứng thân phận cùng chúng ta đi.



Trong lúc nói chuyện, trên mu bàn tay gã đã nổi lên ánh đỏ.



Lục Diệp nhướng mày, sau khi ánh mắt xác nhận là người có thể chém! Lúc đá vụn dưới chân bay tứ tung, Lục Diệp đã cầm đao giết đến trong ánh mắt kinh ngạc của hai người.



.