Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 57: Ở trên đường




Trong hang động, Lục Diệp nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm thụ.



Thiên Phú Thụ quả thật ở trong Nguyên Linh Khiếu của mình, lúc hắn tập trung tinh thần, có thể "nhìn" đến một màn này.



Điều này ngược lại không giống trước kia, trước kia khi lực chú ý của hắn đủ tập trung thì Thiên Phú Thụ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hiện ra trạng thái hư ảnh.



Có lẽ!

Thiên Phú Thụ vốn ở trong Nguyên Linh Khiếu, chỉ là trước kia mình chưa khai khiếu, cho nên nhìn thấy chỉ là hư ảnh trong tầm mắt? Sau khi khai khiếu, đã có thể cảm nhận trực quan hơn.



Sau khi đến chiến trường Linh Khê, hắn vẫn bận rộn tăng lên tu vi, không ngừng khổ tu, ngược lại không chú ý tình huống Thiên Phú Thụ, cho đến lần này Thiên Phú Thụ lại hấp thu được lực lượng bên ngoài, hắn mới phát hiện biến hóa trong đó.



Đây trái lại là chuyện tốt, trong lòng hắn vẫn có một nghi hoặc khó hiểu, đó chính là hình như hắn cắn thuốc tu hành không có tai họa ngầm gì, theo suy đoán của hắn hẳn là có quan hệ với Thiên Phú Thụ, nhưng cụ thể quan hệ như thế nào thì không biết được.



Hiện giờ có thể cảm nhận trực quan được sự tồn tại của Thiên Phú Thụ, có lẽ chờ có thời gian rảnh có thể cẩn thận nghiên cứu.



Nhìn hai chiếc lá cháy hừng hực trên Thiên Phú Thụ, mặc dù Lục Diệp biết lá cây kia là thứ tốt, nhưng vẫn không kìm được hồi tưởng lại một chút hồi ức không vui!

Lục Diệp kiềm chế tâm tư điều tra, đi tới trước thi thể Xà Yêu kia rút vũ khí của mình trở về, ngay sau đó hắn lại chém thân thể nó thành hơn mười mấy phần, bỏ toàn bộ vào trong Túi Trữ Vật.



Thực lực của Xà Yêu này mạnh hơn nhiều so với đại hổ, còn có thể phun lửa, cho nên trong thịt rắn nhất định sẽ giàu linh lực, ăn vào đại bổ.



Làm xong tất cả chuyện này, Lục Diệp quan sát bốn phía, xác định không bỏ sót gì rồi mới đi ra khỏi hang động.



Hơn nửa canh giờ sau, Lục Diệp hội hợp cùng Y Y và đại hổ đang chờ ở cửa động, nhìn thấy trên vai đại hổ có vết máu, hắn lấy ra một viên Liệu Thương Đan cho nó ăn vào, vết thương này là bị Xà Yêu cắn lúc đại chiến trước đó.





Lục Diệp cũng bị thương vị trí bả vai, nhưng chỉ bị đuôi rắn quất một cái cho nên không có gì đáng ngại.



Chốc lát sau hắn cưỡi trên người đại hổ, đưa tay sờ lên bộ lông mềm mại kia, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ đại hổ cùng Y Y, khi đó chưa từng nghĩ đến một ngày Yêu thú uy phong lẫm lẫm như vậy sẽ trở thành thú cưỡi dưới háng hắn? Không thể không nói, cưỡi trên lưng đại hổ là một loại thể nghiệm không tồi, làm cho tiểu tu Linh Khê nhị trọng như Lục Diệp đều không nhịn được sinh ra một loại hào khí chỉ điểm giang sơn.



Đại hổ thân hình cường tráng, sải lưng rộng rãi, cho nên cưỡi ở trên không quá khó chịu.



- Đi đâu đây?



Y Y ngồi xếp bằng trên đầu đại hổ, quay đầu hỏi.



Lục Diệp cảm thụ ấn ký chiến tranh trên tay, chỉ một hướng:

- Đi theo bên này, sát vào chân núi!

- Vậy thì xuất phát!

Y Y vung tay lên, tâm tình rõ ràng rất sung sướng.



Đại hổ khẽ gào lên một tiếng, thân ảnh tuyết trắng như mũi tên nhọn phóng ra ngoài, ngày hôm nay không ít tu sĩ cấp thấp chuẩn bị tiến vào Thanh Vân Sơn lịch lãm, đều nhìn thấy bóng một thiếu niên cưỡi một con đại hổ tuyết trắng tiêu dao xẹt qua.



Những giọt nước rơi xuống biển, tạo nên gợn sóng nhỏ bé, nhưng những gợn sóng kia cuối cùng sẽ nhấc lên sóng lớn ngập trời!

Màn đêm buông xuống, dưới một vách đá nhô ra bên ngoài, đáy vách đá có một chỗ lõm vào bên trong, chính là một nơi trú ẩn tự nhiên an toàn.




Y Y đi trước tìm hiểu tình huống ngoắc tay:

- Lục Diệp, bên này bên này!

Dưới ánh trăng, Lục Diệp long hành hổ bộ, uy phong lẫm liệt, từng bước một đi tới.





Nhìn tư thế đi đường kỳ lạ của Lục Diệp, Y Y có chút không đành lòng nhìn thẳng, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được, cười phốc ra tiếng!

Lục Diệp đi ngang qua trước mặt nàng, hung tợn trừng mắt nhìn nàng một cái.



Hắn vốn tưởng rằng cưỡi đại hổ chạy đi là một chuyện rất sung sướng, nhưng mới là ngày đầu tiên, hắn đã phát hiện mình ngây thơ.



Chủ yếu là hai bên đùi bị ma sát có chút chịu không nổi, Lục Diệp khẳng định bên trong đùi mình hiện tại hẳn là một mảnh máu tươi đầm đìa, hơn nữa cho đến giờ phút này hắn vẫn có thể cảm nhận được cảm giác xóc nảy khi cưỡi trên lưng hổ, một đường đi tới, đừng nói cưỡi trên lưng hổ tu hành, không bị xóc ngất đã không tệ rồi.



- Quen rồi sẽ không sao.



Y Y đi theo phía sau hắn mở miệng nói.



Đi vào cái hố tự nhiên kia, Lục Diệp khẽ gật đầu, cái chỗ này dùng để nghỉ ngơi sẽ rất tốt.



Bên trong hố có dấu vết lửa trại thiêu rụi, xem ra là lữ khách trước đó lưu lại.




Lục Diệp thoáng nghỉ ngơi một lát, sau đó đứng dậy đi tìm một ít củi về châm lửa, lại lấy ra một đoạn thân rắn, lột hết da bẩn, cắt một khối thịt rắn lớn gần mười cân, về phần còn lại ném toàn bộ cho đại hổ.



Đại hổ ôm mấy chục cân thịt rắn, ăn như gió cuốn, ăn quên cả trời đất.



Ánh lửa lượn lờ, mùi hương dần dần tràn ngập, dầu nóng nhỏ giọt rơi trên ngọn lửa, phát ra tiếng xoẹt xoẹt.





Lục Diệp một bên nướng thịt rắn, một bên lấy ra một trái Phá Chướng Quả, ra hiệu với Y Y.



Y Y nghi hoặc nhìn hắn.



- Hai trái, chia đồng ăn đủ.



Lục Diệp giải thích.



Y Y lắc đầu nói:

- Thứ này có dụng với ngươi, ta và Hổ Phách không dùng được, ngươi tự mình giữ lại đi.



Lục Diệp suy nghĩ một chút nói:

- Hổ Phách ăn linh đan?

Y Y gật đầu:


- Nó cũng ăn linh thạch.



Lục Diệp rất khiếp sợ:

- Linh thạch cũng có thể ăn?

Y Y giải thích:

- Linh thạch là linh khí ngưng kết nên Yêu thú đều có thể ăn, thế nhưng người không thể ăn, không luyện hóa được.



Lục Diệp ra vẻ hiểu biết, trách không được lúc trước Y Y cùng Đại hổ đến cướp bóc mình muốn linh đan không có, liền bắt đầu muốn linh thạch.



- Vậy trái cây của các ngươi đổi thành linh đan!

Lục Diệp có chút khó xử.



- Nhưng ta không biết quả này giá trị bao nhiêu.





Y Y hé miệng cười nói:

- Ngươi cứ cho tùy tiện, hiện tại Hổ Phách một ngày ăn hai hạt linh đan là được rồi.



- Cũng không nhiều lắm.



Thịt rắn rất nhanh đã nướng xong, Lục Diệp rắc chút muối gia vị rồi há miệng ăn, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Y Y đang trông mong mình, đưa thịt rắn trong tay qua:

- Ngươi có ăn không?

Y Y lắc đầu:

- Ta không thể ăn bất cứ thứ gì.



Lục Diệp nghe vậy liền tiếp tục ăn.



Thịt rắn quả thật đại bổ, mấy cân thịt rắn xuống bụng, Lục Diệp chỉ cảm giác cả người ấm áp, tinh lực tràn đầy đến cực điểm, ngay cả một thân linh lực lưu động dường như cũng nhanh hơn một chút.



Hắn một bên luyện tinh hóa khí, một bên lấy bội đao của mình đi đến một bãi đất trống, cởi áo lộ ra trên người cường tráng, bắt đầu chăm chú bổ chém từng đao từng đao.



Trước tranh đấu với tu sĩ trắng nõn kia, để cho hắn ý thức được bản thân ở trên kỹ xảo chiến đấu rối tinh rối mù, hắn có thể cắn thuốc tăng lên tu vi, nhưng kỹ xảo chiến đấu thì nhai thuốc cũng vô dụng.



Hơn nữa trước mắt cũng không có ai có thể chỉ điểm cho mình, cho nên Lục Diệp nghĩ ra một biện pháp ngu ngốc, chính là không ngừng vung đao chém như vậy, hắn không biết làm như vậy có hiệu quả hay không, nhưng đây là phương pháp duy nhất mình có thể nghĩ ra.



Về sau hắn nhất định sẽ gặp phải địch nhân càng ngày càng mạnh, nếu chiến đấu sát người, thực lực tu vi và kỹ xảo chiến đấu là không thể thiếu.



Dưới ánh trăng, thiếu niên chăm chú chém, mồ hôi đầm đìa, cách đó không xa là đại hổ tuyết trắng nằm ngáy o o, trên người quanh quẩn bạch quang, còn thiếu nữ áo choàng tóc đen hai tay ôm đầu gối, lẳng lặng nhìn, trăng tròn lơ lửng trên bầu trời làm bối cảnh, họa ý mông lung.



.