Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 22: Pháp không chính tà




- Quyển Kim Thiền Tiêu Dao Quyết kia đâu?

Đường lão đánh vỡ trầm mặc.



Lục Diệp tranh thủ lấy Kim Thiền Tiêu Dao Quyết từ trong Túi Trữ Vật ra, giao cho Đường lão.



Đường lão nhận lấy, sau khi lật nhìn một lần thì khẽ vuốt cằm:

- Một bộ công pháp Hoàng cấp rất thường gặp, tu luyện đến viên mãn có thể mở hai mươi bảy khiếu.



Lục Diệp có thể hiểu được hai mươi bảy khiếu mà Đường lão nhắc đến, lúc trước hắn nghiên cứu bản Kim Thiền Tiêu Dao Quyết cũng phát hiện điểm này, nếu tu luyện công pháp này hoàn mỹ, tổng cộng có thể mở ra hai mươi bảy khiếu.



Nhưng Lục Diệp có chút không rõ với từ Hoàng cấp lão nói, lúc này hỏi ra nghi hoặc trong lòng.



Đường lão giải thích:

- Thân thể con người có 360 linh khiếu, phù hợp với đại chu thiên, công pháp tu hành của Cửu Châu nhiều vô số kể, công pháp khác nhau có thể mở ra số lượng linh khiếu không giống nhau, xem có thể mở ra số lượng linh khiếu nhiều ít, mà công pháp chia thành các loại phẩm cấp là Thiên Địa Huyền Hoàng, chỉ có công pháp Thiên cấp mới có thể mở ra 360 khiếu, công pháp Địa cấp chỉ mở 180 khiếu, phía dưới còn có công pháp Huyền cấp mở tám mươi mốt khiếu!

Lão điểm Kim Thiền Tiêu Dao Quyết trong tay một cái.



- Cấp thấp nhất chính là loại công pháp Hoàng cấp chỉ mở hai mươi bảy khiếu này, vậy nên số lượng công pháp như vậy nhiều nhất.



Nghe Đường lão nói khiến Lục Diệp bừng tỉnh đại ngộ.



Hóa ra bản Kim Thiền Tiêu Dao Quyết này chỉ là công pháp rác rưởi nhất của Cửu Châu, trách không được có thể bị Dương quản sự mang theo bên người.



Cũng may hắn không xem vật này như bảo bối gì, nếu không thực sẽ thành trò hề cho thiên hạ.





- Công pháp cấp bậc khác biệt, không đơn giản chỉ quyết định người tu hành cuối cùng có thể mở ra số lượng linh khiếu khác biệt, cũng sáng tạo ra cảnh giới khác nhau, thực lực ở giữa tu sĩ thường thường sẽ có chênh lệch rất lớn, đồng thời, tiền đồ tương lai của tu sĩ cũng khác biệt.



- Tu sĩ tu hành công pháp phẩm cấp càng cao, thực lực càng mạnh, tiền đồ tương lai càng bao la?

Lục Diệp hỏi.



- Chính là đạo lý này.



Đường lão gật đầu.



- Ngươi có biết lý do gì không?

- Xin chưởng giáo giải hoặc.



Lục Diệp khiêm tốn thỉnh giáo.



Đường lão thoáng sửa sang lại suy nghĩ một chút, dường như đang suy nghĩ nên làm cách nào để giải thích cho Lục Diệp rõ ràng hơn một chút, đã rất nhiều năm lão chưa hề nhắc đến chuyện này cùng với người khác, chốc lát mới hỏi:

- Ngươi có biết phân chia của cảnh giới tu hành.



- Bốn đại cảnh là Linh Khê, Vân Hà, Chân Hồ, Thần Hải.



Lục Diệp đáp, đây là tin tức Dư Hiểu Điệp nói cho hắn biết.




- Vậy Linh Khê là như thế nào?

Lục Diệp hồi tưởng đến lời Dư Hiểu Điệp đã nói với mình trước đó, đáp:

- Phải mở ra đủ nhiều linh khiếu, để linh lực bản thân có thể lưu thông xuyên qua trong những linh khiếu này, hình thành tuần hoàn chu thiên, chảy xuôi như suối, đó là Linh Khê cảnh.





- Đúng vậy!

Đường lão đưa tay vuốt râu.



- Vậy bao nhiêu linh khiếu mới tính đủ nhiều?

- Chuyện này!

Lục Diệp ấp a ấp úng.



Đường lão mỉm cười, điểm Kim Thiền Tiêu Dao Quyết trong tay một cái:

- Nếu như tu hành bộ công pháp kia mà nói, mở chín khiếu có thể thành Linh Khê nhất trọng, mười tám khiếu sẽ là nhị trọng, hai mươi bảy là tam trọng.



Lục Diệp lập tức phát giác được không đúng:

- Không phải cảnh giới Linh Khê có cửu trọng sao?

- Công pháp Hoàng cấp chỉ có thể tu hành đến Linh Khê tam trọng, cho nên phẩm cấp nó thấp nhất, nếu tu hành công pháp Huyền cấp mà nói, có thể tu đến Linh Khê lục trọng, về phần Địa cấp có thể đến Linh Khê cửu trọng, nếu tu hành công pháp Thiên cấp!

- Là thập nhị trọng?

Vẻ mặt Lục Diệp kinh ngạc, vẫn chưa từng nghe có cảnh giới Linh Khê thập nhị trọng.



Đường lão mỉm cười lắc đầu:

- Vẫn là cửu trọng.



Lục Diệp cảm thấy khó hiểu hỏi:

- Vì sao lại thế?

Đường lão giải thích:

- Bởi vì tu hành công pháp khác nhau, đồng dạng số lượng linh khiếu đối ứng với cảnh giới là không đồng nhất, bản Kim Thiền Tiêu Dao Quyết này chỉ cần mở ra chín khiếu liền có thể đạt đến cảnh giới Linh Khê nhất trọng, nhưng nếu tu hành công pháp Thiên cấp mà nói, vậy cần phải mở ra mười tám khiếu mới có thể đạt tới cảnh giới này.





Tu sĩ tu hành công pháp Địa cấp mở ra 180 khiếu chính là Linh Khê cửu trọng, tu sĩ tu hành công pháp Thiên cấp có thể mở ra 180 khiếu mà nói, chỉ là Linh Khê lục trọng mà thôi.



Lục Diệp ẩn ẩn có chút nghe rõ:

- Ý của ngài là, nếu tu hành công pháp phẩm giai càng cao, muốn đạt tới cảnh giới đồng dạng thì cần mở ra số lượng linh khiếu càng nhiều?

- Không sai.



- Nói như vậy giữa tu sĩ tu vi cao thấp cũng không thể lấy ra để làm căn cứ bình phán thực lực mạnh yếu?

Một người Linh Khê cửu trọng tu hành công pháp Địa cấp, chỉ mở ra 180 khiếu, nếu như đụng phải một tu sĩ Linh Khê tầng bảy tu hành công pháp Thiên cấp, tất nhiên không phải là đối thủ, bởi vì người ta không chỉ mở 180 khiếu.



Lục Diệp lập tức hiểu được ý trong lời nói của Đường lão trước đó, nếu như vậy thì tu hành công pháp cấp bậc khác biệt, dưới cảnh giới giống nhau thực lực thường thường sẽ có chênh lệch rất lớn thậm chí tiền đồ đều sẽ chịu ảnh hưởng.



- Chưởng giáo, nếu công pháp Thiên cấp tốt như vậy, vì sao không phải người người đều tu hành công pháp loại đó? Công pháp Địa, Huyền, Hoàng cấp tồn tại lại có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ rất khó chiếm được công pháp Thiên cấp?

Đường lão lại cười nói:


- Mặc dù công pháp Thiên cấp không dễ kiếm, nhưng chỉ cần có đầy đủ nghị lực, ngay cả tán tu cũng có cơ hội lấy được.



Sở dĩ chưa từng xuất hiện tình huống người người đều tu hành công pháp Thiên cấp, đó là bởi vì mỗi tu sĩ đều có cực hạn của bản thân, mở ra linh khiếu cực hạn!

- Mở ra linh khiếu cực hạn?

- Mới bắt đầu tu hành thì khai khiếu sẽ gian nan, nhưng theo số lượng linh khiếu của bản thân gia tăng dẫn đến tu vi tăng lên, chuyện khai khiếu sẽ trở nên tương đối dễ dàng, cuối cùng đạt tới một điểm cực hạn, một khi đến cực hạn này, nếu tu sĩ muốn mở ra càng nhiều linh khiếu sẽ rất khó, cho dù có công pháp tốt bày ở trước mắt thì có thể làm được gì? Một tu sĩ cực hạn của bản thân là 180 khiếu, tu hành công pháp Thiên cấp không có chút ý nghĩa nào, cho nên chuyện tu hành cần lượng sức mà đi.



- Thì ra là thế.



Lục Diệp hiểu rõ.



- Vả lại, thật ra khi mới bắt đầu tu hành nên tu công pháp Hoàng cấp sẽ tốt hơn một chút.




- Bởi vì đơn giản?

- Không sai, công pháp Hoàng cấp mở ra chín khiếu có thể đạt tới cảnh giới Linh Khê nhất trọng, nhưng nếu tu hành công pháp Thiên cấp, vậy cần phải mở ra mười tám khiếu mới được.





Sớm để linh lực xuyên qua linh khiếu, thành tựu Linh Khê cảnh, cũng có thể tăng lên hiệu suất tu hành sớm một chút, cho nên trong giới tu hành bất kể những tán tu không nơi nương tựa, hoặc những môn đồ xuất thân danh môn đại phái, thời điểm mới bắt đầu tu hành gần như đều lấy công pháp Hoàng cấp nhập môn, chờ tu hành viên mãn công pháp này, lại chuyển tu những công pháp khác cũng giống như vậy.



Kỳ thật trên loại chuyện đổi tu công pháp này, Đường lão cũng chưa nói hết toàn bộ.



Chỉ có những tán tu không có quá nhiều căn cơ hoặc đệ tử tiểu gia tộc không lớn kia, khởi điểm tu hành mới lấy công pháp Hoàng cấp nhập môn.



Mặc dù chuyển tu công pháp không có tai hoạ ngầm quá lớn, nhưng tóm lại có chút phiền phức, cho nên người có chút bối cảnh đều sẽ lựa chọn Huyền cấp hoặc Địa cấp, bởi vì bất kể là Hoàng cấp Huyền cấp hay Địa cấp, yêu cầu của Linh Khê nhất trọng đều là mở ra chín khiếu, không có khác nhau.



Chỉ khi tu sĩ mở linh khiếu của bản thân đến cực hạn, dưới tình huống cần thiết mới có thể chuyển tu công pháp Thiên cấp, nếu như không có năng lực kia thì chỉ có thể nếm thử đột phá.



Nhưng lão nhân gia cân nhắc đến thiên phú một lá của hắn, cả đời này chỉ sợ sẽ không thể mở ra quá nhiều linh khiếu, một quyển công pháp Hoàng cấp đã đủ cho hắn sử dụng.



Đương nhiên Đường lão sẽ không bao giờ nói ra loại chuyện này, càng không vì vậy mà xem nhẹ Lục Diệp, thân là chưởng giáo một tông, lão vẫn dốc lòng dạy bảo đệ tử ký danh như Lục Diệp, chứ không hề có chút không kiên nhẫn nào.



- Về phần trước đó ngươi nói tới vấn đề lo lắng quyển công pháp này tà công!

Mí mắt Đường lão vừa nhấc, nghiêm nghị nhìn Lục Diệp.



- Ngươi nhớ kỹ, pháp không phân chính tà, chỉ người phân thiện ác.



Mặc kệ là công pháp gì, cũng chỉ là chuyên dùng cho tu hành, thực sự quyết định thiện ác chính là tâm tính của con người, bên trong Hạo Thiên Minh không thiếu hạng người tâm tính tà ác, bên trong Vạn Ma Lĩnh cũng có nhiều tu sĩ phẩm đức cao khiết.



- Đệ tử ghi nhớ.



Lục Diệp cung kính nói.



.