Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 181: Ngươi cũng rất nhanh




Trong trúc lâu, Hoa Từ khẽ cười duyên, trong mắt Lục Diệp lại không giấu được vẻ khó chịu.

Lát sau, Hoa Từ mới cười nhẹ nói:

- Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi hai lần, tính ra ngươi còn thiếu ta một lần, dù muốn lấy thân báo đáp thì cũng nên là ngươi lấy thân báo đáp ta mới đúng!

- Ngươi nói rất có lý!

Lục Diệp không ngừng gật đầu, loại chuyện tốt này há có lý nào lại cự tuyệt? Nói rồi liền tiến lên hai bước, đưa tay tháo ra dây lưng.

Ý cười trên mặt Hoa Từ không biến, chỉ là cứ vậy nhìn vào hắn.

Lục Diệp cởi áo xong, đang định cởi qu ần tiếp, hai hàng lông mày Hoa Từ hơi nhảy một cái.

- Hoa Từ tỷ!

Linh Ngọc đột nhiên đẩy cửa đi vào, vừa khéo thấy được Lục Diệp đang cởi trần nửa người trên, tay chuẩn bị tháo xuống quần dài.

Bầu không khí bỗng chợt chết lặng.

- Làm phiền!

Linh Ngọc cấp tốc lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trái tim đập loạn liên hồi, mặt nóng lên, nàng không biết từ lúc nào mà Hoa Từ tỷ và Nhất Diệp sư huynh lại...

Khó trách Nhất Diệp sư huynh sẽ bất kể vạn dặm xa xôi chạy về tìm Hoa Từ tỷ.

Trong phòng, Lục Diệp chậm rãi mặc lại quần áo, hướng về phía Hoa Từ gật gật đầu:

- Ngươi lợi hại!

Hoa Từ bưng chén nước lên khẽ nhấp một ngụm, thoáng có vẻ biếng nhác nói:

- Vậy lần này ngươi tới là để làm gì?

Lục Diệp ổn định tâm thần, nói rõ ý đến chuyến này.

Hoa Từ gật đầu:

- Thế à...!Để ta cân nhắc xem.

Lục Diệp không miễn cưỡng nàng, loại chuyện này muốn miễn cưỡng cũng không được:

- Được rồi, chính ngươi từ từ cân nhắc.

Quay người đẩy cửa đi ra, thấy được Khổng Ngưu đứng ở một bên, bốn mắt nhìn nhau, Khổng Ngưu tính cách chất phát hướng về phía Lục Diệp nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, Nguyễn Linh Ngọc đỏ mặt đứng ở bên cạnh, tựa hồ không dám nhìn thẳng Lục Diệp, thỉnh thoảng lại liếc trộm một cái.

Lục Diệp cảm thấy tất yếu phải giải thích với nàng một phen, vừa rồi tiểu cô nương có vẻ bị dọa sợ, chẳng qua còn không đợi hắn kịp mở miệng, Nguyễn Linh Ngọc đã cất tiếng trước:

- Nhất Diệp sư huynh, ngươi xong nhanh vậy à?

Dứt lời mới ý thức được câu này của mình không ổn, vội nói tiếp:

- Ý ta là, ngươi không bồi Hoa Từ tỷ thêm lâu chút?



Lục Diệp hít sâu một hơi, nghẹn lời không nói được gì.

Cửa phòng sau lưng bị đẩy mở, Hoa Từ cất bước đi ra từ bên trong:

- Ta đã suy nghĩ kỹ.

- Nhanh như vậy?

Lục Diệp ngạc nhiên.

- Chẳng phải ngươi cũng rất nhanh?

Hoa Từ chế nhạo một câu.

Lục Diệp nhìn chằm chằm cần cổ thon dài trắng nõn của đối phương, cố nén xung động bóp chết nàng, hắn đột nhiên phát giác, lần này mình chạy đến tìm Hoa Từ đúng thật là hành vi quá bất trí.

Loại nữ nhân này nên để nàng tự sinh tự diệt mới đúng.

Hoa Từ quay sang giải thích với Nguyễn Linh Ngọc và Khổng Ngưu:



- Trước đây các ngươi cũng đã nghe qua, Nhất Diệp là đệ tử Bích Huyết Tông, lần này hắn tới là muốn tiếp chúng ta về bên kia, ta quyết định đi cùng hắn, nếu hai người các ngươi nguyện ý có thể cùng theo, nếu không nguyện thì tự hành đi ra lăn lộn thôi.

Giờ Nguyễn Linh Ngọc mới hiểu lần này Lục Diệp chạy tới là để làm gì, lập tức hưng phấn gật đầu:

- Ta nguyện ý!

Khổng Ngưu im lìm không ra tiếng, chỉ khe khẽ gật đầu tỏ ý.

- Vậy thì đi thôi?

Hoa Từ quay sang nhìn Lục Diệp.

- Đi lên!

Lục Diệp vẫy tay một cái.

Chuyện lần này thuận lợi vượt ngoài dự liệu, vốn hắn còn đang nghĩ, nếu Hoa Từ cự tuyệt thì mình có nên thuyết phục một phen, nhưng không ngờ tới chính là, Hoa Từ lại đáp ứng sảng khoái như vậy.

Chắc là có can hệ đến chuyện Tán Du Xã gặp phải lần này, Tán Du Xã vốn có mười một người, nay bị giết cho chỉ còn lại ba người, đấy còn là may mắn Lục Diệp kịp thời đi đến, trợ giúp Hoa Từ giết tên thất trọng kia, khó mà đảm bảo ngày sau nàng sẽ không gặp lại chuyện tương tự.

Rốt cuộc không phải mỗi lần đều may mắn được người giúp sức.

Cùng theo Lục Diệp tới Bích Huyết Tông thì sẽ khác, có Lục Diệp chiếu cố, hẳn sẽ không đụng phải những chuyện tương tự nữa.


Lưng cự ưng rất rộng thoáng, thừa sức cho bốn người ngồi, khi cự ưng vỗ cánh xung thiên mà lên, sắc mặt Khổng Ngưu tức thì trắng bệch, Nguyễn Linh Ngọc càng là không ngừng thét lên, chỉ có Hoa Từ bình tâm như vại, chỉ là hai nắm tay siết chặt hiện rõ bất an trong lòng.

Vượt qua phút khó chịu ban đầu, rất nhanh Nguyễn Linh Ngọc liền hào hứng đến, thỉnh thoảng lại giang rộng hai cánh tay, lớn tiếng hô to, ngay cả Hoa Từ cũng cúi mắt xuống nhìn quanh, như thể một tiểu cô nương chưa từng thấy qua thế diện.

Khổng Ngưu ngồi ngay ngắn, sắc mặt trắng mét như giấy.

Lục Diệp thấy trạng thái hắn không đúng lắm, không khỏi lo lắng hỏi một tiếng:

- Khổng Ngưu, không sao chứ?



Miệng môi Khổng Ngưu nhúc nhích, gian nan thốt ra mấy tiếng:

- Không sao, cao quá.

Hoa Từ cùng Nguyễn Linh Ngọc đều ngạc nhiên nhìn sang Khổng Ngưu, thật không ngờ hán tử khôi ngô tính cách chất pháp này lại còn có một mặt mềm yếu như vậy.

Lúc tới Lục Diệp tiêu tốn chừng năm ngày, khi về tự nhiên cũng tương tự.

Mấy ngày sau, cự ưng hạ xuống trên quảng trường ở trụ sở Bích Huyết Tông, mấy người lần lượt nhảy xuống, Khổng Ngưu phù phù một tiếng té quỵ dưới đất, miệng thở dốc hổn hển, phảng phất như người chết đuối bò được lên bờ.

Tiểu cô nương Nguyễn Linh Ngọc vỗ nhẹ lên lưng hắn.

Hai tay Hoa Từ đặt trước bụng, dò xét chung quanh:

- Đây chính là trụ sở Bích Huyết Tông?

Lục Diệp một bên lấy ra Huyết Hồng Tỗn khao thưởng Tiểu Hôi, một bên gật đầu nói:

- Tiêu điều chút, dù sao cũng đã mấy chục năm không ai quản lý.

Nuốt vào mấy con Huyết Hồng Tỗn, Tiểu Hôi giương cánh bay đi, hạ xuống trên đỉnh núi phụ cận.

Lục Diệp lại thúc giục chiến trường ấn ký truyền một đạo tin tức đi ra, báo bình an cho Nhị sư tỷ.



Sau đó mới dẫn đám người Hoa Từ dạo quanh tham quan trụ sở.

Kể ra Lục Diệp cũng không quá hiểu rõ về trụ sở nhà mình, rất nhiều nơi đều chưa từng đi, lúc trước nơi hắn tới nhiều nhất chính là phòng luyện công, chủ yếu là để tu hành.

Phen thăm thú này cũng bởi vậy có cái thú vui riêng.

Tìm xong chỗ ở cho mấy người Hoa Từ, lại dẫn bọn Hoa Từ tới bên phường thị dạo quanh một vòng.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Diệp tới phường thị, Trần Dục không biết được đến tin tức từ đâu, tranh thủ thời gian chạy đến tiếp đón, hắn dường như tưởng là Lục Diệp đến để điều tra tình hình phường thị, cho nên nơi nơi bồi theo coi chừng, đối với đám người Hoa Từ theo ở bên cạnh Lục Diệp, lại rõ ràng có được quan hệ không tầm thường, tự nhiên càng thêm để tâm.

Phường thị ở Bích Huyết Tông có quy mô không nhỏ, lớn hơn so với bất kỳ phường thị nào Lục Diệp từng ghé qua trước đây, vị trí nằm ở rìa ngoài trụ sở, chúng tán tu đều là hạng người tâm tính cẩn thận, dù trụ sở Bích Huyết Tông đã mấy chục năm không ai ghé thăm, song bọn hắn vẫn không dám tiến vào sâu bên trong.


Cho nên bên này mặc dù rộn ràng náo nhiệt, nhưng đối với trụ sở lại thật ra không có ảnh hưởng gì đáng kể, ngược lại còn nhiều thêm chút nhân khí.

Kỳ thực bên này có phường thị cũng rất thuận tiện cho Lục Diệp, bởi vì lúc hắn tu hành, thứ tiêu hao chủ yếu là linh đan, nhưng trong tay hiện tại đa phần là linh thạch, cho nên có thể dùng linh thạch để mua sắm linh đan từ bên này.

Sau khi biết được Hoa Từ là y tu, thái độ của Trần Dục càng thêm phần nhiệt tình, số lượng y tu ở đây rất rất ít, một khi phát sinh tranh đấu bị thương, điều kiện tốt thì phục dụng một ít Liệu Thương Đan, điều kiện kém liền chỉ có thể dựa vào tự thân từ từ khôi phục.

Có thể đoán được chính là, nếu Hoa Từ mở điểm trị liệu ở chỗ này, sinh ý tất sẽ thịnh vượng.

Thăm thú một phen, đám người Hoa Từ dần có hiểu rõ sơ bộ đối với bên này, Lục Diệp để bọn hắn tự hành làm việc, cứ thế cáo từ rời đi.

Hắn đã hơn mười ngày chưa về tông, trước đó mặc dù đưa tin cho Nhị sư tỷ báo bình an, nhưng Nhị sư tỷ vẫn có chút lo lắng.

Lúc thông qua Thiên Cơ Trụ về lại bản tông, Nhị sư tỷ đã chuẩn bị sẵn một bàn dược thiện.



Lục Diệp đánh chén no say, chẳng qua không có Tứ sư huynh ở bên, tóm lại là thiếu đi chút náo nhiệt.

Thủy Uyên không ăn nhiều, đây đều là nàng làm cho Lục Diệp, một bên gắp thức ăn Lục Diệp một bên nói:

- Ngươi mang về mấy người, nếu cảm thấy có thể tin thì thu vào tông môn đi.

Lục Diệp hàm hồ hỏi lại:

- Được không?

Thủy Uyên khẽ cười nói:

- Ngươi là trấn thủ sứ, có quyền lợi quyết định thu người hay không, trước kia không thu người là vì tình thế bức bách, nhưng giờ đã mở tiền lệ, vậy liền không quan trọng nữa.



Chẳng những muốn thu, hơn nữa còn phải thu nhiều vào, điều này quan hệ đến một ít chuyện tông môn làm tiếp sau, cả những tán tu có ý quy phụ kia nữa, người đều có thể thỏa đáng tiếp nạp.



Như thế, ngày sau nếu phía trụ sở gặp phải chuyện gì, tỉ như bị người khác tuyên chiến, dưới tay ngươi cũng có người để dùng.

- Biết rồi.

- Chuyện thu người ngươi tự hành cân nhắc là được, ta và lão đầu tử đều không có ý kiến, những tán tu kia không sao cả, chẳng qua nếu muốn thu vào tông môn, ngươi cần mang bọn hắn về bản tông, bên này ta cần đăng ký tạo sách, còn phải điều tra lai lịch.

- Vâng.

Đang lúc ăn cơm, Y Y chạy tới, ngồi ở bên người Lục Diệp, mỉm cười nhìn vào hắn.

- Có chuyện tốt gì à?


Lục Diệp nhìn sang nàng hỏi.

- Không có việc gì.

Y Y lắc đầu:

- Chỉ là rất nhiều ngày không thấy ngươi nên ghé thăm chút thôi.

- Thần thần bí bí!

Lục Diệp nuốt xuống thức ăn đang nhai trong miệng:

- Đúng rồi, nói cho ngươi biết một chuyện, còn nhớ Linh Ngọc cô nương chứ?

- Nhớ, còn cả mấy người bọn Hoa Từ tỷ nữa.

Y Y gật đầu, đột nhiên có chút khẩn trương:

- Bọn hắn làm sao?

- Phía Tán Du Xã gặp chút chuyện, chết chỉ còn lại ba người, đừng lo, Hoa Từ và Linh Ngọc đều vô sự, ta đã tiếp bọn họ về trụ sở.

Tròng mắt Y Y trợn tròn:

- Ngươi tiếp Linh Ngọc về trụ sở?


Nói xong liền lách mình xông ra ngoài, tiếng nói vọng lại:

- Ta đi gặp Linh Ngọc!

Tiếp sau chỉ nghe được tiếng Y Y tiếng gào:



- Hổ Phách, Hổ Phách!

- Chờ ta chút!

Lục Diệp quay đầu kêu hô, nhưng không thấy đáp lại, nhịn không được lắc đầu:

- Hấp tấp.

Nuốt vội đồ ăn trên bàn, Lục Diệp vỗ vỗ bụng đứng dậy nói:

- Nhị sư tỷ, ta mang nàng đến trụ sở.

- Đi đi.

Thủy Uyên ứng tiếng, thu lại bát đũa.

Lục Diệp đi ra dạo quanh một vòng, đáng tiếc không tìm thấy Y Y và Hổ Phách!

Sau cùng xác định bọn hắn đã không ở bản tông.

Đi vào trụ sở, rốt cuộc tìm được Y Y chính đang tụ cùng một chỗ, trò chuyện cao hứng với Linh Ngọc.

Lục Diệp nghi hoặc nhìn nàng:

- Ngươi vào bằng cách nào?

Y Y là Trành Linh cộng sinh với Hổ Phách, Hổ Phách là thú sủng của Lục Diệp, theo lý mà nói, không có Lục Diệp thì bọn hắn không vào được trụ sở mới đúng.

Y Y dương dương đắc ý giơ tay phải lên, linh lực thúc giục, trên mu bàn tay bất thần hiện ra một đạo chiến trường ấn ký!

Lục Diệp ngạc nhiên:

- Ngươi cũng có thể có ấn ký?

- Là chưởng giáo ấn xuống cho ta.

Y Y cười hì hì nói:

- Giờ ta cũng tính là đệ tử Bích Huyết Tông!

Thế cũng được? Lục Diệp cả kinh không nhẹ.

Chẳng qua nói đi thì cũng phải nói lại, đây là chuyện tốt, một khi Y Y có chiến trường ấn ký, nàng liền có thể tùy thời cùng theo Hổ Phách ra vào trụ sở, không cần bị giới hạn bởi Lục Diệp.

- Nói như vậy...!Ngươi tính là sư muội của ta?

Lục Diệp đột nhiên hồi thần.

Y Y đứng thẳng người dậy, hướng về phía Lục Diệp cung cung kính kính hành lễ:

- Đệ tử Bích Huyết Tông Lục Y Y gặp qua Nhất Diệp sư huynh!

Lục Diệp không khỏi hất tay lên:

- Xem ra ngươi muốn ăn đòn!

Y Y hú lên một tiếng quái dị, tức tốc trốn đến sau lưng Hoa Từ, tiếp đó lại ló đầu ra, lè lưỡi với Lục Diệp.

….