Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 160: Kế tiếp ( cảm tạ bá khí Bạo Long ca minh chủ khen thưởng )




Cũng may trước đó Lý Bá Tiên vì trấn an Yến Hình, đã ước định với hắn, đợi xong chuyện lần này sẽ cho hắn cơ hội trả hết ân oán!

Đây cũng là nguyên nhân Yến Hình có thể chịu ngồi yên ở kia.



Trong ánh mắt cười lạnh của chúng tu sĩ Vạn Ma Lĩnh mang theo một tia lửa nóng, tên ngũ trọng đứng trên Kim Quang Đỉnh kia chính là một tòa bảo khố sống!

Chỉ cần có thể giết hắn, thưởng lệ được đến có dùng cả đời cũng không hết.



Cơ hồ ngay khi Lục Diệp vừa hô lên câu nói kia, lập tức liền có một tên nam tử thân hình khôi ngô nhảy đi ra:

- Ta tới!

Gia hỏa này tuy chỉ là ngũ trọng, nhưng vừa nhìn liền biết là thể tu, cậy vào bản thân da dày thịt béo, muốn đi ra thử bản sự Lục Diệp một phen, đồng thời cũng ôm lấy tâm thái cầu may, vạn nhất có thể giết chết Lục Diệp, như vậy hắn liền một đêm bạo phú!

- Bích Huyết tông, Lục Diệp!

Lục Diệp cất tiếng.



- Bạch Lang Thành, Thạch Lỗi!

Dứt lời, hắn vươn tay vào trong túi trữ vật của chính mình, muốn lấy ra linh khí phòng ngự, có linh khí phòng ngự, vậy hắn liền có thể đứng ở thế bất bại, nhưng ngay khi hắn mới vừa đưa tay tiến vào trong túi trữ vật, sắc mặt lập tức đại biến, bởi vì phía trước mặt Lục Diệp đã lấy tốc độ cực nhanh lao vút tới.



Chỉ mấy nhịp bước, Lục Diệp đã bôn tập đến trước mặt người kia, tên thể tu gọi là Thạch Lỗi mới vừa lấy ra linh khí phòng ngự, đó là một mặt tiểu thuẫn, đồng thời vội vàng giật lui, khoái tốc thúc giục linh lực rót vào trong linh khí.



Trường đao xuất vỏ, linh lực màu đỏ rực thăng lên, quang hoa chớp lóe.



Thạch Lỗi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào Lục Diệp, nơi yết hầu xuất hiện một đạo tơ máu, tơ máu kia tấn tốc khuếch đại, ngay sau đó suối máu tuôn trào, đầu lâu bị máu tươi xung kích đẩy lên cao cao.



Sau lưng thi thể không đầu, đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kinh hãi chứng kiến cảnh này, cả đám đều bị làm cho trợn mắt há mồm.



Dù cho trước đó Hàn Già Nguyệt từng nói qua Lục Diệp có thể vượt cấp giết người, nhưng nhanh chóng chém giết một tên tu sĩ cùng cấp như vậy, quả thực vẫn khiến người kinh ngạc không thôi, phải biết đây chính là thể tu da dày thịt béo, song phương giao chiến cơ hồ chỉ vừa mới báo xong tên họ, chiến đấu liền đã kết thúc.



- Ngu xuẩn!

Một tên cường giả Vạn Ma Lĩnh có tên trên Linh Khê Bảng hừ lạnh, nói chính là gia hỏa tên gọi Thạch Lỗi kia, biết rõ đối phương không dễ chọc lại vẫn cứ khinh địch như thế, trước khi xuất chiến không làm tốt chuẩn bị, lên lôi đài mới định lấy ra linh khí phòng ngự, người vậy chú định khó có thành tựu, dù hôm nay không chết, sớm muộn cũng phải chết.





Trận doanh Hạo Thiên Minh phía đối diện, sau thoáng chốc kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức bạo phát ra tiếng reo hò rầm trời, trong đó lấy Lý Bá Tiên kêu lớn tiếng nhất, sắc mặt căng cứng của Vị Ương cũng thoáng giãn ra phần nào.



Lục Diệp thu lại linh khí tiểu thuẫn và túi trữ vật của Thạch Lỗi, quay người ném ra ngoài, Vị Ương tiếp lấy, đây là chiến lợi phẩm của hắn, phần chiến lợi phẩm đầu tiên!

Giết địch đoạt đi chiến lợi phẩm là truyền thống vô cùng tốt đẹp, bất cứ lúc nào cũng không thể vứt bỏ.



Trận đầu thất bại, không ít tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cảm thấy mất mặt, nhưng đại đa số người đều biết, đấy mới chỉ là khởi đầu, phía Vạn Ma Lĩnh lấy phương thức xa luân chiến để đánh với Lục Diệp, mỗi tông môn tại trường đều có một danh ngạch khiêu chiến, bọn hắn có thể thất bại, có thể chiến tử, nhưng người tiếp sau luôn sẽ có cơ hội, còn Lục Diệp thì khác, hắn phàm là thất bại một lần, như vậy liền tất chết không nghi ngờ.



Thời hạn ba ngày, chí ít mấy chục trường khiêu chiến, thậm chí càng nhiều, một tên ngũ trọng làm sao có thể trụ được nổi?



- Tiếp theo!

Lục Diệp lui về phía trước trận doanh phe mình, nhẹ nhàng lắc lắc vết máu trên lưỡi đao.



Quản sự các đại tông môn Vạn Ma Lĩnh âm thầm thương nghị một phen, rất nhanh liền có người đi tới, đó là một nữ tử, tư sắc không tầm thường, dáng người đẫy đà, then chốt là nữ tử này mặc cũng ít, chỉ mới hiện thân đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.



Vị Ương vừa nhìn liền trầm mặt xuống:

- Hồ ly lẳng lơ!

Lý Bá Tiên cũng nhíu mày, trong lòng ngấm ngầm lo lắng, đối mặt mỹ nhân như vậy, thiếu niên huyết khí phương cương sợ rằng sẽ rất khó thống hạ sát thủ, không thể không nói, người thứ hai được Vạn Ma Lĩnh đẩy ra rất có ý đồ.



Quay đầu nhìn lại Lục Diệp, chỉ thấy thần sắc Lục Diệp bình tĩnh như thường, lần nữa tự giới thiệu:

- Bích Huyết Tông, Lục Diệp!

Nữ tử kia quay đầu nhìn thi thể nơi không xa, rụt cổ một cái, bộ dạng tựa hồ có chút sợ sệt, thần tình kinh hãi quả nhiên khiến người thấy mà thương, nghe được lời của Lục Diệp mới nũng nịu đáp một tiếng:


- Phong Hoa Viện, Sơ Tuyết!

Oanh một tiếng, đất đá dưới đất tung tóe, Lục Diệp đã xông giết về phía nàng, động tác vô cùng khoái tốc.



- Vị sư đệ này đừng nóng nảy!

Sơ Tuyết nũng nịu nói, nhưng ra tay lại ngoan lạt vô song, giữa bàn tay cháy lên hỏa cầu hừng hực, phía sau hỏa cầu còn cùng theo một đạo phong nhận màu xanh nhạt.





Then chốt là lúc nữ nhân này ra tay, y phục đơn bạc căn bản không che nổi xuân quang, khiến chúng tu sĩ quan chiến tại trường được dịp mở rộng tầm mắt.



- Không biết xấu hổ!

Vị Ương đã sắp tức đến phát điên, hận không thể đi lên vặn đầu tiện tỳ này xuống!

- Không hay!

Lý Bá Tiên lại biến sắc.



Trên võ đài, Lục Diệp giơ đao chém tới hỏa cầu kia, hỏa cầu này so với hỏa cầu do Đổng Thúc Dạ thi triển thì không bằng, hắn tự nhiên không có gì phải sợ.



Nhưng còn không đợi hắn chém trúng hỏa cầu, phong nhận cùng theo phía sau hỏa cầu đã bỗng chợt nổ tung, trên mặt nữ tử Sơ Tuyết hiện ra một tia ý cười đắc thắng, trong lòng thấp giọng kêu hô:

- Thành công!

Cuồng phong tứ khởi, gió trợ thế lửa, hỏa cầu kia đột nhiên hóa thành một đoàn lửa nóng hừng hực, uy lực tăng vọt há chỉ ba thành, ập thẳng xuống đầu Lục Diệp.



Đây là thuật pháp sở trường của Sơ Tuyết, thân là một pháp tu lục trọng, nàng không hề xem thường tên Lục Diệp tu vi thấp hơn nàng một cấp này, rốt cuộc thi thể thể tu khi trước còn đang sát bên người, cho nên vừa ra tay liền đã tung ra đòn sát thủ, ý đồ một hơi diệt sát Lục Diệp.



Nhưng ý cười vừa mới nở rộ trên mặt nàng đã bỗng chợt cứng ngắc, trong ánh lửa hừng hực kia, thân ảnh Lục Diệp hãn nhiên giết ra, tốc độ vốn đã cực nhanh lại có tăng thêm.



Sơ Tuyết hoa dung thất sắc, vội vàng thúc giục thuật pháp ngăn cản.



Nhưng làm sao còn kịp, Lục Diệp lao đến, vung đao chặt đứt cánh tay nàng đang giơ lên, sau đó lại một đao phá tan linh lực bình chướng trước mặt nàng, thuận thế kéo ra một đạo vết thương nơi ngực bụng nàng.



Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, nữ tử xuân quang đại tiết ngã lùi ra sau, nước mắt nhòe cả hai mắt, cảnh sau cùng in hằn vào tầm mắt là một đạo đao quang lóe sáng.



Trước thi thể nữ tử, Lục Diệp có chút nhếch nhác đứng đó, thoáng chốc vừa rồi hắn đúng thật đã thất thế, cũng may lúc vừa mới phát giác không đúng liền vội vàng thúc giục Ngự Thủ ngăn cản, nhờ đó mới không phải hứng chịu thương hại quá lớn, chỉ là quần áo bị cháy rụi chút thôi.



Lần này hắn không lui về chỗ cũ, mà đứng ở phía trước trận doanh Vạn Ma Lĩnh, chầm chậm nâng lên trường đao:



- Người tiếp theo!

Mũi đao tựa hồ chỉ vào từng tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh!

Phía sau hắn, chúng tu Hạo Thiên Minh chết lặng, không ít người dở khóc dở cười, tên tiểu tử Bích Huyết Tông này đúng là cuồng đến vô biên.



Chẳng qua thấy được bức trường cảnh này! Quả thực khiến người sướng khoái trong lòng.



- Giết hay lắm!

Mắt Vị Ương cong thành hình vầng trăng khuyết, biểu hiện lạt thủ tồi hoa của tiểu sư đệ không nghi ngờ rất hợp khẩu vị nàng, chân dài trắng nõn cái gì, ở trước mặt trận doanh, chẳng qua chỉ là một đống thịt nhão!

Khóe mắt Lý Bá Tiên lại khẽ run lên:

- Sao cũng một đức hạnh như Tam sư huynh? Cũng đều là dùng đao!

Hắn đột nhiên vò đầu bứt tai:

- Sao lại phải dùng đao!

Rất nhanh, trận đấu thứ ba bắt đầu.



Theo như điều khoản song phương ước định trong Thiên Cơ Khế, sau mỗi một trường chiến đấu Lục Diệp đều có cơ hội chọn hưu chỉnh một nén hương, nhưng nếu hắn không làm vậy, phía Vạn Ma Lĩnh tự nhiên sẽ không cho hắn thời gian thở dốc.



Trên lôi đài, Lục Diệp cơ hồ đè lên tên tu sĩ lục trọng kia mà đánh, chỉ sau thoáng chốc ngắn ngủi đã giết cho người kia chỉ còn biết chống đỡ, không còn sức để đánh trả.



Mắt thấy cảnh này, trong lòng chúng tu Vạn Ma Lĩnh không khỏi thầm hô may mắn, may sớm biết tiểu tử Bích Huyết Tông này có thể vượt cấp giết địch, nếu không thật đồng ý với đề nghị ban đầu của hắn, sợ rằng không một tên ngũ trọng nào dám đi lên chịu chết.



Ngay cả lục trọng đều không là đối thủ, còn nói gì tới ngũ trọng?

Đao quang chớp qua, máu tươi vẩy ra, Lục Diệp tung người vọt tới, đang chuẩn bị vung đao chém chết địch thủ, đối phương lại hô to một tiếng:

- Nhận thua!

Trường đao trong tay Lục Diệp dừng ở trước cổ đối phương, lưỡi đao sắc bén cắt ra một lớp da thịt, máu tươi róc rách chảy xuống.



- Ta nhận thua!


Người kia vội vàng giật lùi ra sau, đưa tay sờ sờ cổ mình, thần tình nghĩ đến mà vẫn sợ.



Vừa rồi nếu hắn kêu dù chỉ hơi chậm chút thôi, lúc này sợ rằng sớm đã đầu người rớt đất, nhận thua tuy mất mặt, nhưng ít ra còn đỡ hơn mất mạng.



Lục Diệp thu đao, không đuổi tận giết tuyệt, không phải hắn không muốn, mà là trên Thiên Cơ Khế ước định phía Vạn Ma Lĩnh có cơ hội nhận thua.





Cơ hội này chỉ nhắm đến Vạn Ma Lĩnh, còn Lục Diệp là thì không, nếu hắn thua, vậy tức là chết!

Có thể nói trường tranh đấu này ngay từ thời điểm bắt đầu đã không có cái gọi là công bằng.



Nhưng trên đời làm gì có nhiều công bằng như vậy.



Người kia ảo não lui về, hồi tưởng lại trường chiến đấu ngắn ngủi vừa rồi, nhịn không được giật mình một cái, hắn chưa từng đụng phải ngũ trọng nào có tính xâm lược và tấn công mãnh liệt như vậy, lúc đối chiến, hắn không khỏi sinh ra ảo giác mình mới là bên tu vi thấp một cấp.



- Lại tới!

Lục Diệp nhìn về phía đối diện.



Có người nhảy ra, trường chiến đấu thứ tư bắt đầu!

Trong trận doanh Hạo Thiên Minh, mấy cường giả có tên trên Linh Khê Bảng tụ lại bên người Lý Bá Tiên, một người nhíu mày nói:

- Nhuệ khí tỏa địch như thế mặc dù không sai, nhưng tiêu hao cũng sẽ rất lớn, sợ là không kiên trì được quá lâu.



- Đúng vậy, hơn nữa hắn chém giết lên đúng là hung ác, nhưng ra tay lại không có chương pháp gì cả, gặp phải địch nhân kỹ xảo cao siêu sợ là sẽ khó khăn.



Một người khác mở miệng.



Mấy người này đều là cường giả có tên trên Linh Khê Bảng, ánh mắt tự nhiên vô cùng cay độc, mặc dù Lục Diệp mới chiến ba trận, nhưng bọn hắn đã nhìn ra tệ đoan, đó chính là Lục Diệp đánh quá cuồng mãnh.



Nếu số lượng địch nhân Lục Diệp phải đối mặt không nhiều, loại đấu pháp cuồng mãnh này là cách ứng đối thích hợp nhất, thường thường có thể dọa sợ kẻ địch, nhưng hiện tại số lượng địch nhân hắn phải đối mặt thực sự quá nhiều, ổn định từ từ mới là chính đạo, huống hồ có mấy tên cường giả Linh Khê Bảng tọa trấn ở bên, địch nhân không khả năng bị dọa sợ, dù Lục Diệp hung tàn gấp đôi thì cũng sẽ có người đi lên nghênh chiến.



Còn nữa, Lục Diệp ra tay đúng thật không có chương pháp gì, mỗi một đao đều là thủ đoạn giết người, có thể nói, làm sao để thuận tiện giết người, hắn liền xuất đao như thế.



Đây là phương thức đối chiến hắn tích lũy được qua từng trường chiến đấu, bởi vì chưa từng có người dạy qua hắn nên dùng đao thế này.



Chiến pháp như vậy cố nhiên hung ác, nhưng sơ hở cũng lớn, rất dễ bị người bắt lấy cơ hội.



….