Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 123: Đi săn




Trong lúc Long Tuyền Hội diễn ra, giao phong giữa tu sĩ ba đại thế lực chủ yếu xung đột quy mô nhỏ giữa các tiểu đội.



Trước kia cũng từng thử qua đánh nhau chết sống ở quy mô lớn, chính là xác định một khu vực nhất định, sau đó các phương đầu nhập tất cả tu sĩ vào trong phiến khu vực này, tới một trận chém giết oanh oanh liệt liệt.



Nhưng sau hai lần thử qua kiểu vậy, các phương đều không nguyện tiếp tục thêm nữa.



Bởi vì đánh nhau như thế, tổn thất mỗi bên phải gánh chịu đều rất lớn, trả ra và thu về không thành tỉ lệ.



Giao phong ở quy mô tiểu đội thì khác, thương vong có thể được khống chế một cách hữu hiệu, hơn nữa nếu tu sĩ trấn thủ ngọn núi phát giác tình hình không đúng thì còn có thể triệt thoái, bảo toàn lực lượng.



Tiểu đội phân ba loại, một loại là đội ngũ phòng thủ, tọa trấn trên từng ngọn núi, ngăn cản địch tới đánh.



Một loại là đội công kiên, chủ động xuất kích, công chiếm đỉnh núi nằm trong tay quân địch.



Còn có một loại là đội đi săn, du tẩu bốn phía, nơi nào có tiện nghi liền tới chiếm, có cơ hội thích hợp cũng sẽ phối hợp với đội công kiên đi phát động tiến công.



Lục Diệp nằm trong đội đi săn.



Trong đội chỉ có tổng cộng năm người, chẳng qua tu vi ai nấy đều không sai, trừ Tạ Kim ngũ trọng ra, ba người còn lại cũng đều là tứ trọng.



Bởi vì đội đi săn rất dễ phát sinh xung đột với đội ngũ của kẻ địch, cho nên yêu cầu về mặt tu vi tương đối cao.



Không chỉ thế, tất cả năm người đều có tọa kỵ, có được tính cơ động rất mạnh.



Trời còn chưa sáng, Lục Diệp đã hội họp với đám người Tạ Kim, đây đó làm quen một phen, đội ngũ gồm bốn nam một nữ, khiến Lục Diệp cảm thấy không nói chính là, nữ tử tối qua tới dạ tập hắn cũng nằm trong nhóm này, sau khi thấy được Lục Diệp, tròng mắt lập tức sáng rực lên, thỉnh thoảng lại ném mị nhãn với hắn.





Nữ tử tên Kiều Xảo Nhi, là tán tu được chiêu mộ tới, tính cách hào phóng, ăn mặc cũng cực kỳ táo bạo.



Hai người còn lại một người tên Tống Hạt, một người tên Đào Thiên Cương, trong đó Đào Thiên Cương là đệ tử bản tông Thanh Vũ Sơn, Tống Hạt thì cũng là tán tu được chiêu mộ tới.



Vốn trong đội ngũ còn có một vị tu sĩ tứ trọng Thanh Vũ Sơn, nhưng ngày trước bị giết, thế là do Lục Diệp trám vào lỗ hổng.



Tọa kỵ của mấy người đều có bất đồng, người thì cưỡi sói, người thì cưỡi báo, có người còn cưỡi một con lợn rừng to tướng, quá phận nhất là tọa kỵ của Tống Hạt, chính là một con bọ cạp khổng lồ, thân to bằng mặt bàn, hiện ra quang trạch kim loại, phần đuôi vểnh lên cao lấp lóe hàn quang, nhìn qua liền biết không dễ chọc, thật không biết Tống Hạt làm sao mà hàng phục được yêu vật thế này.



Bộ dạng Tống Hạt có vẻ ốm yếu hư nhược, làn da hiện màu xanh lá, nhìn cứ như thể không sống được lâu nữa, Lục Diệp rất hoài nghi không biết gia hỏa này liệu có sẽ tùy thời chết bất đắc kỳ tử.



Trong sơn dã, bốn phía một mảnh im ắng, năm người năm tọa ký lẳng lặng chờ lệnh, ai nấy đều nhắm mắt điều tức dưỡng thần.



Chỉ sau không đến một nén nhang, Tạ Kim đột nhiên mở miệng:

- Xuất phát!

Bốn người đồng loạt mở mắt, tung người nhảy lên tọa kỵ, dưới sự dẫn dắt của Tạ Kim cuồng chạy về một hướng.



Trên đỉnh núi bên kia, một đám tu sĩ Thanh Vũ Sơn chính đang chống chọi với thế tấn công từ tu sĩ Tần gia, trường diện vô cùng thảm liệt.



Vốn phía Tần gia chỉ đang xem náo nhiệt, chẳng qua sau khi Hàn Già Nguyệt phát nộ, Tần Vạn Lý đành phải điều động nhân thủ nhà mình tham gia tấn công, tạo thêm áp lực cho Thanh Vũ Sơn.



Nhiệm vụ của tiểu đội năm người bọn Tạ Kim chính là phối hợp với tu sĩ thủ sơn phía bên mình tiến hành giáp công người Tần thị, tính cơ động cường đại của đội đi săn theo đó thể hiện đi ra.




Nhưng mới tiến lên không được bao xa, Tạ Kim bỗng chợt hét lớn một tiếng:

- Nghênh địch!

Đối phương cũng xuất động đội đi săn, chính đang nghênh đón về hướng bên này, chẳng mấy chốc hai chi đội ngũ liền sẽ chạm mặt.



Một lát sau, phía trước đã ẩn ẩn thấy được thân ảnh địch nhân, từng tên tu sĩ cưỡi lên yêu thú xê dịch linh hoạt giữa núi rừng, khoảng cách song phương cấp tốc được rút ngắn.



Tạ Kim dẫn đầu, Lục Diệp và Kiều Xảo Nhi chia ra hai bên, Tống Hạt Đào Thiên Cương thì ở hậu phương, năm người năm tọa kỵ tạo thành hình mũi tên xông thẳng về phía trước.



Lúc đây đó còn cách nhau chừng ba mươi trượng, linh lực bắt đầu phun trào, không biết sớm đã hiểu nhau hay là thế nào mà Tạ Kim và tu sĩ ngũ trọng dẫn đầu phía đối diện đều tế ra một tấm Kim Luân Phù, khi linh phù kích phát, từng đạo Kim Hồ lập tức chém tới đối phương.



Trảm kích sắc bén chém ngã từng gốc từng gốc đại thụ, mặt đất cũng bị cày ra từng đạo vết chém, tu sĩ hai bên chia nhau xê dịch tránh né công kích.



Lúc uy năng linh phù hao hết, tu sĩ hai phe đã chính diện xông đâm, hai trường tiên từ trong đội ngũ mỗi bên cuốn ra, trên trường tiên chớp động linh quang, rõ ràng đều là linh khí.



Trường tiên quấn lấy nhau, đây đó cùng lúc phát lực, hai người đồng thời bị kéo xuống tọa kỵ, ở một đầu trường tiên, Kiều Xảo Nhi vẻ mặt ghét bỏ nhìn vào một tên tu sĩ tứ trọng bên phía đối phương:

- Nam nhân lại đi chơi roi? Còn muốn mặt mũi nữa không!

Tu sĩ kia lặng im không đáp, lắc một cái trường tiên giải thoát trói buộc, đổ ập về phía Kiều Xảo Nhi, Kiều Xảo Nhi cũng không cam yếu thế, hai người lập tức chiến thành một đoàn, thậm chí tọa kỵ đây đó cũng bắt đầu cắn xé lẫn nhau.



Hai người này đánh rất náo nhiệt, những người khác cũng không nhàn rỗi, sát na khi thân hình đây đó giao thoa, trong hai tiểu đội chí ít đã có sáu người bị đánh xuống tọa kỵ.



Những tu sĩ này thật ra không quá quen với cưỡi tọa kỵ tác chiến, tác dụng lớn nhất của tọa kỵ chính là dùng thay cước lực, thứ yếu là phụ trợ chiến đấu, cưỡi trên tọa kỵ rất khó phát huy thực lực bản thân.



Lục Diệp cũng hạ xuống đất, chẳng qua hắn là chủ động xoay người hạ xuống, trong va đụng chính diện vừa rồi, một tên tứ trọng phía đối phương bị hắn vung đao chém xuống, mặc dù không bị thương, song cũng khá là nhếch nhác.



Thật không dễ dàng mới kịp đứng thẳng người dậy, Lục Diệp đã cầm đao bổ tới gần, một đao vung lên nhắm đến cổ người kia.



Người kia phản ứng không chậm, vội vàng nâng lên linh khí trong tay ngăn đỡ, ai ngờ một đao kia còn chưa hoàn toàn rớt xuống, trường đao đã ngừng lại trước linh khí của đối phương.



Linh lực tuôn động, người kia đột nhiên ngẩng đầu, lập tức thấy được Lục Diệp đưa tay nhắm về phía mình, nơi lòng bàn tay hiện ra quang mang màu đỏ nhạt.



Tiếng vỗ cánh vang lên, một con chim mập đột ngột xuất hiện, đâm thẳng vào trong ngực tu sĩ kia.



Oanh một tiếng, linh lực nổ tung, khí tức nóng bỏng tràn ra, tu sĩ kia kêu thảm một tiếng ngã bay ra ngoài, nơi ngực một mảnh máu thịt be bét.



Đao quang sáng như tuyết xẹt qua tầm mắt, người kia kinh hãi, toàn lực thúc giục linh lực hộ thân, nhưng chỉ cảm thấy nơi cổ gáy tê rần, trời đất bỗng nhiên quay cuồng.



Lục Diệp đã thu đao, hắn phát hiện có thuật pháp phối hợp, giết địch so với trước đây có vẻ nhẹ nhàng nhiều, dĩ vãng dù hắn có thể gi ết chết tứ trọng kiểu này thì cũng phải chặt chém hồi lâu, tu sĩ không phải thịt cá trên thớt gỗ, muốn chặt thế nào cũng được, trong tay bọn họ cũng có vũ khí, sẽ biết ngăn lại đòn công kích trí mạng.



Nhưng dưới tác động từ đạo thuật pháp vừa rồi, đối phương trừ phi sử dụng linh phù mang tính phòng ngự, bằng không rất khó ngăn trở, nhân khi đối phương tâm thần đại loạn, Lục Diệp tự nhiên muốn chặt thế nào thì chặt.



Cơ hồ chỉ vừa đối mặt, một tên tu sĩ tu vi tứ trọng đã ôm hận dưới đao, người khác gần như mới vừa bắt đầu chiến đấu, bên này Lục Diệp lại đã kết thúc.



Dưới chân phát lực, mấy bước liền vọt đến nơi chiến trường gần nhất, bên này Tạ Kim chính đang triền đấu với một tên tu sĩ ngũ trọng quân địch.



Hai người đều là binh tu, chạm mặt liền tức tốc hạ xuống tọa kỵ, cận thân chém giết, chẳng qua thực lực đây đó tương đương, rất khó phân ra thắng bại.



Đột nhiên, sau lưng tên ngũ trọng kia sinh ra một cỗ hàn ý, lúc kình phong đánh tới, hắn vội vàng cúi đầu xuống, chỉ thấy đỉnh đầu lạnh toát, một lọn tóc bay lên, da đầu đều bị cắt xuống một mảnh.



Ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới thấy rõ người tập kích hắn là ai, nơi cách đó không xa, một tên tộc nhân đã nằm trong vũng máu.



Hắn tâm thần đại chấn, mới đó mà đã chết một người?

Đột nhiên nhớ đến tin tức nhận được trước đó, lập tức kinh hãi nhìn sang Lục Diệp:

- Là ngươi?

Hắn rốt cục nhớ tới, hai ngày trước có một tên, bằng sức một mình giết xuyên qua địa bàn Thái La Tông, người kia tựa hồ cũng cưỡi một con hổ lớn trắng như tuyết.



Nghe nói phía Thái La Tông chết mười mấy người, ngay cả ngũ trọng đều chết mất một người.



Trước đó không nhận ra Lục Diệp là bởi vì Tần gia vốn chưa từng tiếp xúc qua với Lục Diệp.



Tạ Kim đã không dễ đối phó, giờ lại xuất hiện thêm hung đồ như thế trợ trận, hắn há sẽ là đối thủ? Trong lòng tức thì nảy sinh thoái ý.




Nhưng khắc này muốn lui nào có dễ dàng như vậy, Lục Diệp liên thủ Tạ Kim cường công một phen, đánh cho tên ngũ trọng kia liên tục giật lùi ra sau, chỉ mười nhịp thở ngắn ngủi, người này đã xuất hiện không ít sơ hở.





Lục Diệp tay mắt lanh lẹ, chém ra một đao, trên trường đao chớp động linh quan, linh văn gia trì, lúc lưỡi đao rơi xuống, người này liền bị mở ngực mổ bụng, kêu thảm một tiếng, ngã nhào trên đất.



Trường kiếm trong tay Tạ Kim khẽ run, trực tiếp đâm xuyên cổ tay, cắt đứt tay gân tay đối phương.



Ầm một tiếng, vũ khí rớt đất, Lục Diệp xoay chuyển trường đao, đâm thẳng xuống, nhắm vào ngực đối phương.



Lúc rút đao, máu tươi tuôn trào, chớp mắt tiếp sau đó, Lục Diệp và Tạ Kim lần lượt lướt sang hai bên trái phái, bên kia còn có hai nơi chiến trường chính đang đánh nhau quyết liệt.



Hướng Lục Diệp nhào tới là chiến trường nơi Kiều Xảo Nhi đang chiến đấu, nàng và nam tu dùng trường tiên quấn lấy nhau, trên trường tiên không ngừng lấp lánh linh quang, mặt Kiều Xảo Nhi bị quất một roi, nửa bên khuôn mặt sưng vù lên, đạo vết roi in hằn cực kỳ dễ thấy, nhưng đối thủ của nàng cũng chẳng đỡ hơn là mấy, không biết phải chịu thương tích thế nào, chỉ thấy lúc này tư thế cổ quái dị thường, hai chân kẹp chặt, sắc mặt tái nhợt như giấy.



Mắt thấy phe mình đã tổn thất hai người, ngũ trọng mạnh nhất đều đã chết, nam tu này liền biết ngày giờ dành cho mình đã không nhiều, cứng đối cứng một chiêu với Kiều Xảo Nhi, bị quất cho da tróc thịt bong, lập tức liền từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm linh phù đánh về phía nàng.



Linh phù nổ tung, hóa thành ba đạo trảm kích hình tam giác, chớp mắt liền ập đến trước mặt Kiều Xảo Nhi.



Kiều Xảo Nhi muốn tránh, lại tránh không thoát, vội vàng lui lại, tưởng muốn lôi ra tấm Kim Thân Phù từ trong túi trữ vật của mình, ngay đúng lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên bổ nhào tới trước mặt nàng, linh quang chớp động, có thứ gì đó như tấm chắn ngăn lại phía tiền phương.



Đốc đốc đốc! Ba đạo trảm kích rơi xuống, không thể lay chuyển tấm chắn kia mảy may.



Nguy cơ hóa giải, Kiều Xảo Nhi liếc nhìn thân ảnh ngăn ở trước người mình, hé môi cười lên, chỉ là vết thương trên mặt khiến nụ cười của nàng nhìn có vẻ hơi chút đáng sợ.



Tiếng nổ vang ầm ầm truyền ra, một con lợn rừng mang theo khí thế xông giết hết thảy lao đến, nam tử cầm roi kia vừa chịu một quất từ Kiều Xảo Nhi, lại bị đánh cho đứt gân gãy xương, căn bản không tránh được.



Ầm một tiếng, lợn rừng đụng bay nam tu, răng nanh bên khóe miệng cạo xuống một mảnh máu thịt, đợi lúc rớt đất, nam tu tứ trọng đã chỉ có hít vào chứ không thấy thở ra.



Roi Kiều Xảo Nhi quất xuống, trường tiên trực tiếp quất cho đầu người kia nổ tung, hệt như đang quất một quả dưa hấu.



Đầu bên kia, Tống Hạt ho nhẹ một tiếng, bên cạnh hắn, đuôi nhọn của con bò cạp khổng lồ đâm trúng một người, giơ lên cao cao, người kia nhất thời chưa chết, vẫn đang giãy dụa kịch liệt, máu tươi và nội tạng không ngừng vung vẫy, cảnh tượng máu tanh dị thường.



….