Khánh Trần hỏi:
"Câu nói đó là gì?"
Ý của hắn là câu nói mà Khánh Mục đã nói sau cuộc phẫu thuật lần đó.
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Đừng để ý đến ta."
Khánh Trần rất ngạc nhiên, vừa rồi hắn còn nghĩ câu nói đó sẽ rất oanh liệt, nhưng không ngờ nó lại bình thường như vậy.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nghe câu nói đo, hắn lại có thể cảm nhận được sự kiên định không chịu khất phục của Khánh Mục.
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Thật ra, nếu Khánh Mục chết trong tay Jindai hoặc tiếp tục sống trong chuồng heo, đó mới là phương án có lợi nhất với ta. Vì khi đó ta mới có thể tiếp tục dùng Khánh Mục để kích thích sự thù hận trong lòng những nhân viên tình báo. Đồng thời, bức tường thành mà Khánh Mục tạo nên trong lòng mọi người mới có thể tiếp tục duy trì. Nhưng ta vẫn muốn đón hắn về nhà, không phải vì lý do gì quá lớn lao, mà ta nghĩ hắn nên về nhà rồi."
Không hiểu tại sao Khánh Trần lại có thể cảm nhận được thứ tình cảm gì đó đang ẩn giấu trong giọng nói bình thản của thủ lĩnh ảnh tử.
Chẳng lẽ Khánh Mục có quan hệ gì đó với đối phương sao.
Trong điện thoại, rõ ràng Khánh Trần không nói gì nhưng có vẻ thủ lĩnh ảnh tử đã nhận ra suy nghĩ trong đầu hắn, đối phương vừa cười vừa nói:
"Có phải ngươi đang nghĩ ta có quan hệ gì đó với hắn không, nếu ngươi có thể lần theo manh mối này thì sẽ tìm ra thân phận thật của ta? Sao ngươi không thử xem, không biết chừng lại có thể tìm ra thật đấy."
Khánh Trần tức giận nói:
"Ta đã xem hết kho dữ liệu của khu 1, trong đó đâu có tin tức về Khánh Mục, chắc chắn Khánh thị đã sớm loại bỏ hồ sơ của hắn từ lâu rồi. Có lẽ chỉ có kho dữ liệu của Khánh thị mới có hồ sơ của hắn thôi. Nếu ngươi dám cấp quyền truy cập kho dữ liệu của gia tộc cho ta, ta nhất định sẽ tìm được ngươi."
Khánh thị thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Nếu ngươi có thể trở thành thủ lĩnh ảnh tử, chẳng phải ngươi sẽ được thoải mái xem kho dữ liệu của Khánh thị sao? Cố lên nha."
Sau khi nói xong câu đó, thủ lĩnh ảnh tử lập tức cúp điện thoại.
Lúc này, Khánh Hoa đã chạy về đến tổ 7, thấy phòng làm việc của Khánh Trần vẫn còn sáng đèn nên hắn lập tức đẩy cửa vào, nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, hắn lại ngửi thấy một mùi gì đó thoảng thoảng rất giống mùi trà.
Hắn kinh ngạc nói:
"Ông chủ, ngài đang uống Cảnh Sơn Trà sao?"
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn hắn:
"Ngươi từng uống loại trà này sao?"
Khánh Hoa nói nhỏ:
"Không, ta chỉ từng ngửi thấy mùi trà giống như vậy trong một lần đến phòng làm việc của một nhân vật lớn, vì mùi loại trà này rất lạ nên ta nhớ đến tận bây giờ."
"Ừ.”
Khánh Trần lạnh nhạt đáp một tiếng, như thể đối với hắn, Cảnh Sơn Trà chẳng qua chỉ là một loại trà vô cùng bình thường mà thôi.
Khánh Hoa cẩn thận nói:
"Ông chủ, nghe nói chỉ có ảnh tử tiên sinh mới trồng được Cảnh Sơn Trà. Hơn nữa, chỉ có những thân tín lập được công lớn mới được hắn ban thưởng một chút….Ta còn nghe nói, loại trà này chỉ sống được trên những mảnh đất có chô xác của siêu phàm giả. . ."
Sau đó hắn lại liếc nhìn hộp trà lớn đang đặt trên một góc bàn trước mặt Khánh Trần, chẳng lẽ trong cái hộp trà đó đều là Cảnh Sơn Trà sao, nếu thật sự là vậy thì có lẽ trong hộp có cả cân trà cũng nên?
Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Khánh Hoa càng thêm khiêm tốn.
Từ trước đến giờ hắn còn chưa nghe nói ai được thủ lĩnh ảnh tử ban cho cả cân Cảnh Sơn Trà bao giờ, nếu đối phương không phải thân tín thì sao thủ lĩnh ảnh tử lại cho hắn nhiều trà như vậy?
Đối với Khánh Hoa mà nói, những người có thể trở thành thân tín của thủ lĩnh ảnh tử đều là những nhân vật lớn.
Nghe vậy, Khánh Trần bỗng hiểu ra vì sao thủ lĩnh ảnh tử lại bảo hắn có thể mang Cảnh Sơn Trà đến khu 1. Hóa ra ý của đối phương không phải muốn hắn mang trà đến đây để uống, mà là để những người ở đây thấy hắn có loại trà này, từ đó hắn có thể dễ dàng thu phục họ hơn.
Nếu lúc hắn mang trà đến đây từ khi mới nhận chức thì có lẽ mọi chuyện sẽ rất khác, sau khi ngửi thấy mùi loại trà này, chắc chắn Khánh Hoa sẽ không dám tìm cách khiến hắn bẽ mặt như lúc trước. Nếu đối phương không dám thì sao các thám viên ở tổ 7 còn dám ra oai phủ đầu hắn nữa.
Nhưng thủ lĩnh ảnh tử lại không ngờ Khánh Trần không những không thèm mang Cảnh Sơn Trà đến, mà thậm chí còn có thể dễ dàng thu phục tất cả tổ 7 chỉ trong vài ngày, Cảnh Sơn Trà còn chưa kịp phát huy tác dụng của nó thì Khánh Trần đã hoàn thành việc của hắn rồi.
Khánh Trần không tiếp tục nói đến vấn đề này mà bình tĩnh hỏi Khánh Hoa:
"Không cần quan tâm đến Cảnh Sơn Trà, ngươi đã sắp xếp xong cho người của Kashima chưa?"
"Xong rồi.”