Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 942: Cùng Nhau Xin Xỏ




Khánh Chuẩn cười nói:

“Chắc chắn ta và ngươi sẽ không thể đoán được chuyện mà ảnh tử tiên sinh muốn làm. Ta chỉ biết là hôm nay Jindai, Kashima, Trần thị đều cực kì đau đầu. Mấy đường dây quan trọng đều bị nắm thóp, chưa biết chừng sẽ còn lần theo nguồn gốc bắt được một ít hàng lớn hơn.”

Khánh Hoa thấp giọng nói:

“Đợi lát nữa Dương Húc Dương trở về, mọi người cùng nhau giúp hắn năn nỉ đi. Dù hôm nay hắn bắt hụt một người, nhưng ít ra đây là người cũ trung thành tận tâm với Khánh thị, tuyệt đối đừng để thanh tra đưa vào ngục giam bí mật.”

Khánh Chuẩn ngẫm nghĩ rồi cười nói:

“Được, đến lúc đó ta và ngươi cùng nhau xin xỏ...Nhưng mà ngươi cũng thấy đấy, ông chủ mới không dễ tính lắm, chưa chắc hai ta có thể giữ được Dương Húc Dương, ngươi đừng để mình bị liên luỵ.”

“Có người cùng cầu xin vẫn tốt hơn.”

Khánh Hoa nhẹ nhàng thở ra, hắn uống hết cốc cà phê, trong lòng luôn thấy hơi khó chịu.

Ngay hôm qua, họ còn muốn ra oai phủ đầu ông chủ mới, kết quả không những không ra oai được, đối phương còn áp đảo tất cả mọi người chỉ trong một ngày.

Quá nhanh.

Ông chủ trước kia phải mất ít nhất là mấy tuần mới lập được uy tín trong tổ.

Nhưng vị này chỉ mất mỗi một ngày.

Mấy người Khánh Hoa biết, nếu ông chủ mới đã có năng lực điều tra ra nhiều manh mối chỉ trong một ngày, vậy chắc chắn cũng sẽ chú ý tới rất nhiều sai sót trong quá trình điều tra của họ trước đó: Không có chứng cứ đã bắt người, lợi dụng chức vụ để làm một vài chuyện, tiền tham ô không cánh mà bay...

Phải biết, chuyện họ thích làm nhất chính là đi khám xét nhà đám quan chức tham nhũng, đây là công việc béo bở nhất trong khu tình báo.

Cho nên, nếu ông chủ mới muốn truy cứu, chắc chắn không ai trong tổ 7 có thể thoát được.

Truy cứu hay là không truy cứu, tất cả đều do ông chủ mới.

Mà nực cười là buổi sáng hắn còn nói sẽ nể mặt ông chủ mới một chút, nhưng sự thật thì sao? Người ta căn bản không cần nể mặt.

Bây giờ họ phải cân nhắc xem ông chủ mới có đồng ý nể mặt họ hay không.

Nhưng vào lúc này, một thám viên thận trọng thò đầu vào trong văn phòng xem xét, lại phát hiện thanh tra vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi kia đã mở mắt từ lúc nào rồi.

Hơn nữa còn đang nhìn mình chằm chằm.

Chỉ trong chớp mắt, thám viên cảm thấy mình như bị người ta bắn một phát súng vào tim, cả người chấn động, vội cúi đầu xuống.

Ánh mắt kia quá đáng sợ.

Một giây sau, Dương Húc Dương rầu rĩ trở về, cũng dẫn theo cả cán bộ quản lý cục xuất nhập cảnh Lý Mạnh Lâm.

Công việc bắt bớ cuối cùng trong ngày hôm nay cũng đã kết thúc.

Khánh Trần đi ra khỏi phòng làm việc của mình, ngay trong nháy mắt hắn bước ra cửa, tất cả thám viên trong văn phòng đều tự giác đứng dậy.

Văn phòng lớn cực kì im ắng, tất cả thám viên đều yên lặng chờ đợi hắn ra lệnh.

Vị trí thanh tra tổ 7 đã bị bỏ trống gần nửa năm, hình như đã rất lâu rồi mọi người chưa từng có hành động nào đồng đều như thế.

Khánh Trần nhìn về phía Dương Húc Dương:

“Vất vả rồi.”

Dương Húc Dương há hốc mồm, do dự nửa ngày mới nói:

“Ông chủ, lần bắt giữ đầu tiên trong buổi sáng hôm nay...”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

“Ta biết rồi, không sao cả.”

Sáu chứ cực kì đơn giản này lại khiến Dương Húc Dương xúc động muốn khóc.

Hắn đang nghĩ, rõ ràng mình đã là thám viên già dặn, còn là Diêm Vương Sống được mọi người kính sợ, kết quả bây giờ lại không thể không sinh lòng cảm kích và kính sợ trước người trẻ tuổi trong văn phòng này.

Khánh Hoa vốn định cầu xin giúp Dương Húc Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn biết đã vượt qua được thời điểm quan trọng, hơn nữa ông chủ mới cũng không có ý định trả thù việc họ ra oai phủ đầu.

Khánh Chuẩn khoanh tay tựa lên tường quan sát, đột nhiên cảm giác cảnh tượng hôm nay đáng để mình nghiền ngẫm thật lâu.

Chỉnh đốn lại phe phái Khánh thị ở khu tình báo số 1 chỉ trong một ngày? Trước kia chưa từng có chiến tích này, chỉ sợ về sau cũng sẽ không có.

Khánh Trần không để ý đến Dương Húc Dương mà nói với mọi người:

“Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, nhưng có lẽ còn phải tăng ca. Ta yêu cầu các ngươi thẩm vấn xong những người bị bắt hôm nay trong vòng 24 giờ, chú trọng thẩm vấn những kẻ tình nghi có liên quan đến Jindai, Kashima, có vấn đề gì không?”

Đám thám viên trăm miệng một lời:

“Không có!”

Đám thám viên vốn đang rất mỏi mệt, nhưng lại phấn khởi hẳn lên vì một câu nói đơn giản như thế.

Khánh Trần nhìn họ, sau đó gật đầu nói:

“Rất tốt, ta sẽ ở trong phòng làm việc chờ các vị tăng ca, có bất kỳ khó khăn gì đều có thể đến tìm ta...Bắt đầu đi.”

Tất cả thám viên tổ 7 đều bắt đầu di chuyển giống như từng con trâu đực hưng phấn.

Khánh Trần nhìn về phía Dương Húc Dương:

“Đưa Lý Mạnh Lâm tới đây, người này có ích với ta.”

Dương Húc Dương vội đáp:

“Vâng ông chủ, ta sẽ đưa hắn từ ngục giam bí mật đến văn phòng của ngài.”