Điều này cũng chứng tỏ tất cả phán đoán của vị thanh tra kia đều là chính xác!
“Toi, chúng ta toi rồi, mau chóng tìm kiếm trong phòng cho ta, xem còn manh mối nào dùng được nữa không.”
Dương Húc Dương gắt gỏng đi qua đi lại trong phòng:
“Thanh tra mới nhậm chức bị chúng ta ra oai phủ đầu, đang không thể nổi giận, kết quả ta còn để kẻ tình nghi tự sát!”
Dương Húc Dương có thể tưởng tượng ra mình sẽ bị xử phạt như thế nào.
“Làm sao bây giờ?”
Một đồng đội thám viên tái mặt hỏi:
“Nếu như ông chủ mới định tội ba người chúng ta, nói chúng ta cố ý cho kẻ tình nghi cơ hội cắn độc tự sát, chúng ta sẽ đều bị bắt vào tù.”
Nhiều khi trung tâm tình báo cũng không quan tâm đến chứng cứ lắm, chỉ cần ngươi bị tình nghi, bị nhốt vào ngục giam bí mật, dù có được thả thì cũng sẽ bị lột một tầng da.
Dương Húc Dương quyết tâm nói:
“Trở về quỳ thử xem, chỉ hy vọng ông chủ mới không tính toán chi li.”
Lúc này ba tên thám viên đều đang vô cùng lo lắng, nhưng họ lại nghĩ đến một vấn đề. Nếu kẻ tình nghi của họ là có thật, vậy có phải các đội khác do ông chủ mới phái ra cũng sẽ có thu hoạch không?
Vậy chỉ sợ hôm nay tổ 7 khu tình báo sẽ tạo ra chấn động.
Một bên khác.
Đám người đã đến bên ngoài trụ sở cơ quan tình báo liên bang PCA.
Một thám viên nói:
“Đội phó, Dương Húc Dương gửi tin đến, kẻ tình nghi mà họ muốn bắt đã uống thuốc độc tự vẫn.”
Khánh Hoa biết rõ điều này có nghĩa là gì:
“Sau khi bắt được Chu Thần Dịch phải kiểm tra miệng hắn đầu tiên, đừng cho hắn cơ hội uống thuốc độc tự vẫn, mặt khác dặn dò tất cả anh em tổ 7 hành động hôm nay đều phải như vậy.”
Vốn dĩ bảo vệ ngoài cửa còn muốn ngăn cản kiểm tra giấy chứng nhận, kết quả vừa thấy là Khánh Hoa dẫn người tới lại lập tức giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Hai tên bảo vệ đứng thẳng tắp, còn nhỏ giọng trò chuyện với nhau:
“Mới sáng sớm, sao Diêm Vương Sống khu tình báo số 1 lại tới đây, có người gặp xui xẻo sao?”
“Đừng nói gì, cẩn thận người ta đưa cả ngươi đi đấy.”
Khi đám người Khánh Hoa đi vào trong trụ sở, tất cả thám viên biết họ đều thi nhau né tránh đến hai bên, sợ đám Diêm Vương Sống này bắt mình.
Mấy người dự bị ảnh tử như Khánh Nhất, Khánh Văn vừa tới nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thám viên ở bên cạnh giải thích cho họ:
“Đây đều là Diêm Vương Sống của khu tình báo số 1, bình thường họ tuyệt đối sẽ không tới đây, nếu tới thì chắc chắn không có chuyện gì tốt, cũng không biết hôm nay ai gặp nạn.”
Ánh mắt Khánh Nhất lấp loé, vội đi theo sau lưng đám người Khánh Hoa, muốn nhìn xem họ định làm gì.
Không chỉ hắn, tất cả người dự bị ảnh tử của Khánh thị đều đi theo phía sau.
Chỉ thấy đám người Khánh Hoa đi tới khu tình báo số 6, căn bản không thèm đưa giấy chứng nhận hay nói rõ nguyên nhân, mà trực đè Chu Thần Dịch đang làm việc xuống đất rồi giật điện, còn cạy miệng ra kiểm tra xem có giấu đọc trong hàm răng không.
Giật điện Chu Thần Dịch không phải vì đám người Khánh Hoa ra tay nhẹ nhàng, còn dùng cách dí súng kích điện cũ rích này.
Mà có rất nhiều gián điệp bị tổ chức cài chip mini và thuốc nổ vào bên cạnh trái tim, nếu trái tim của bất kì thành viên nào trong cùng một tổ hành động ngừng đập, con chíp ở tim của mọi người trong tổ đó đều sẽ khởi động, bắt đầu chương trình tự huỷ.
Đây là cách giữ bí mật tàn nhẫn nhất, còn ác độc hơn cả giấu thuốc độc trong răng.
Cho nên đám người Khánh Hoa phải dùng cách giật điện khá giản dị này để phá huỷ chip ở trái tim đối phương trước.
Sau khi xác nhận trong miệng không có túi độc, Khánh Hoa mới thở phào nhẹ nhõm:
“Có chip không?”
Một thám viên bên cạnh đặt thiết bị đo lường lên trên ngực Chu Thần Dịch, lắc đầu:
“Không có, là cá con.”
Thanh tra thực tập khu tình báo số 6 bình tĩnh đi đến trước mặt Khánh Hoa:
“Chu Thần Dịch phạm lỗi gì mà phải cần khu tình báo số 1 đến điều tra? Muốn dẫn hắn đi thì phải có chứng cứ, khu tình báo số 6 chúng ta cũng không dễ bắt nạt đâu.”
Thật ra thanh tra tên là Jindai Yuta này biết, có lẽ họ đã bị lộ một vài chuyện, cũng biết người của khu tình báo số 1 đến đây, chắc chắn đã nắm thóp Chu Thần Dịch.
Nhưng nhất định hắn phải đứng ra che chở, nếu không về sau sẽ không thể dẫn dắt đội ngũ.
Khánh Hoa trầm tư một lát rồi hỏi:
“Khu tình báo số 1 đến khu số 6 bắt người còn phải đưa chứng cứ cho các ngươi? Muốn xem thì có thể về khu tình báo số 1 với ta, nhưng ta không chắc có trở về được không đâu.”
Trong tay hắn có chứng cứ, nhưng hắn không muốn đưa ra.
Jindai Yuta giận dữ nửa ngày cũng không thể nói được một câu nào.
Khánh Nhất đứng xem bên cạnh tán thưởng:
“Hoá ra khu tình báo số 1 ngang tàng như thế, không biết bây giờ xin điều đến khu tình báo số 1 còn kịp không?”