Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 937: Thu Thập Tin Tức 2




Bên trong hộp cơm dùng một lần màu vàng nhạt là đồ ăn được trang trí rất đẹp mắt.

Loại hộp cơm này được làm từ bã mía, ở nhà máy, sau khi cây mía được ép hết nước, người ta sẽ nghiền bã mía ra thành bột rồi ép lại thành hình.

Sau khi hộp cơm được sử dụng, người ta chỉ cần chôn nó xuống đất, một thời gian sau, hộp cơm sẽ tự phân hủy hoàn toàn.

Không thể không nói, ý thức bảo vệ môi trường ở thế giới trong rất tốt.

Khánh Chuẩn nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Ảnh tử tiên sinh có từng nhắc đến ta với ngài không?"

Khánh Trần lắc đầu:

"Không."

"Nếu đã nhắc đến thì tốt, ngài có thể tin tưởng ta….."

Đến giờ Khánh Chuẩn mới kịp phản ứng:

"A, vậy sao."

Lúc đầu hắn định mượn lời của thủ lĩnh ảnh tử để lôi kéo quan hệ với đối phương, nhưng không ngờ Khánh Trần lại không thừa nhận, chẳng lẽ hắn định tự quan sát một thời gian rồi mới quyết định có tin mình không?

Khánh Trần cúi đầu ăn cơm, Khánh Chuẩn lại tiếp tục nói:

"Đúng rồi, tại sao ngài không đến khu 3, chẳng phải ở đó nhẹ nhàng hơn ở đây rất nhiều sao, sao cứ nhất quyết đến khu 1?"

Khánh Trần liếc nhìn hắn:

"Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi, có thể ngươi có quan hệ rất tốt với thủ lĩnh ảnh tử. Nhưng với ta, ngươi chỉ là người ta mới găp một lần mà thôi."

Khánh Chuẩn không những không tức giận mà còn cười híp mắt:

"Hôm nay chính là ngày Khánh Nhất, Khánh Thi, Khánh Nguyên, Khánh Vô, Khánh Văn, Khánh Hạnh đến khu 3 nhận chức. Tuy những thứ khác ta không hiểu lắm, nhưng ta lại biết rất nhiều thông tin về những người được chọn, ví dụ như cha Khánh Thi chính là người cai quản ngành năng lượng, nhân vật nắm quyền lớn chỉ dưới gia chủ. Nghe nói hắn đã quyết định sẽ tự mình ra trận giúp con gái giành lấy vị trí này. Ví dụ như Khánh Hạnh là người rất may mắn, nghe nói từ nắm 7 tuổi, ngày nào hắn cũng có thể nhặt được tiền, muốn làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được, những người ghét hắn đều không có kết quả tốt lành gì."

"Ngày nào hắn cũng có thể nhặt được tiền?"

Khánh Trần ngẩng đầu lên.

"Đúng.”

Khánh Chuẩn cười nói:

"Nhưng nhặt được tiền chỉ là chuyện nhỏ, ngoài chuyện đó ra còn rất nhiều chuyện khác."

"Nghe nói hắn luôn là kẻ đứng thứ hai trong trường học của Khánh thị, lúc nào Khánh Văn cũng đạt điểm cao hơn hắn, năm Khánh Hạnh 12 tuổi, cha hắn đã hứa, nếu hắn có thể đứng thứ nhất thì cha hắn sẽ tặng hắn một khẩu súng bắn tỉa. Kết quả….Năm đó Khánh Văn bị bệnh nên không thi."

Khánh Trần trầm tư.

Khánh Chuẩn tiếp tục nói:

"Ngoài ra còn rất nhiều chuyện tương tự như vậy, ví dụ như hắn thích một nữ sinh trong đại học Thanh Hòa, nhưng người đó đã có bạn trai. Vì sinh viên trong đại học Thanh Hòa đến từ rất nhiều thành phố, nên thường thì phải đến kì nghỉ, các sinh viên mới được về nhà. Thế là lúc người yêu của cô gái đó lái xe về nhà, hắn đã bị tại nạn giao thông. Theo camera giám sat, lúc đó tình địch của hắn đang lái xe bình thường thì bỗng có một con hươu rừng lao ra, có lẽ vì quá hoảng sợ nên hắn đã tự đánh tay lái khiến chiếc xe lật úp."

"Hắn không phải người duy nhất chết dưới ‘ánh sáng may mắn’ của Khánh Hạnh, lúc còn học ở đại học Thanh Hòa, hắn bị một giảng viên đánh trượt một, người đó nói muốn hắn ở lại đại học Thanh Hòa thêm một năm, nhưng trên đường về nhà có hai thành viên câu lạc bộ đánh nhau, chẳng may một thanh niên bên đường bị họ chém nhầm một đao, thế là người đó lảo đảo lao vào tủ kính của một cửa hàng bên đường, mảnh vụm tủ kính vỡ ra rồi bay vào không trung, sau đó cứa qua cổ giảng viên đó."

Khánh Trần càng nghe càng nhíu mày.

Khánh Chuẩn cười hỏi:

"Ngươi có cảm thấy thần kỳ không, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có người may mắn như vậy sao. Cho nên phần lớn mọi người đều nghĩ Khánh Văn sẽ trở thành thủ lĩnh ảnh tử đời tiếp theo, nhưng ta lại cảm thấy không phải lúc nào may mắn dùng đi theo Khánh Văn, vì khi Khánh Văn 12 tuổi, may mắn đã bỏ qua hắn một lần."

Khánh Trần quay sang nhìn Khánh Chuẩn.

Có lẽ đối phương thật sự là người mà thủ lĩnh ảnh tử tin tưởng. Nếu không, sao tự nhiên đối phương lại nói với hắn những chuyện liên quan đến cuộc chiến?

Đương nhiên, cũng có thể Khánh Chuẩn nghi ngờ hắn là một trong những người được chọn, nên mới thăm dò bằng cách này.

Khánh Trần quay sang nhìn Khánh Chuẩn nhưng lại không nói gì.

Khánh Chuẩn rời khỏi phòng.

Khánh Trần không đi mà ở lại xem hết tất cả những hồ sơ trong kho dữ liệu, sau đó dùng thiên phú của hắn đễ ghi nhớ tất cả những chuyện này vào đầu.

Khánh Hoa nghĩ hắn phải mất mấy tháng mới có thể nhớ được tất cả mọi chuyện, nhưng thật ra Khánh Trần chỉ mất đúng 9 giờ để xem hết tất cả.

Sau khi xem xong, Khánh Trần lại phát hiện cơ quan tình báo PCA có quyền xem thông tin hộ tịch của tất cả người dân liên bang, thế là hắn lại tiếp tục ghi nhớ thêm 931 kết quả tìm kiếm liên quan đến những cái tên quen thuộc nhứ Hà Tiểu Tiểu.