Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 93: Tin Tức




Trời sẩm tối, Khánh Trần đi mua cho mình cái nồi áp suất mới, bởi vì muốn nấu thịt trâu, mà không có nồi áp suất thì không thể nấu nổi.

Căn phòng nhỏ ở đường Hành Thự đã rất lâu không có ai ở rồi, nồi áp suất thì bị thoát hơi, đến cả cái máy giặt cũng bị hỏng.

Bây giờ hắn đã lấy được vàng từ thế giới trong, tất nhiên là muốn đi mua đồ mới mà dùng rồi.

Đang lúc hắn chuẩn bị đi ra chỗ bán đồ điện gia dụng, lại thấy có máy giặt Haier đang giảm giá.

Khánh Trần do dự một chút, cuối cùng cũng không mua.

Ngay lúc này, Vương Vân và Bạch Uyển Nhi đang làm khách ở nhà của Giang Tuyết.

Lần đến này, hai người không mua quà như Champagne hay rượu whisky, mà làm theo lời dặn của Hồ Tiểu Ngưu, mang một giỏ hoa quả đơn giản đến.

Trong lúc Giang Tuyết đang nấu cơm, hai người giống như hai chị gái, xem phim hoạt hình cùng với Lý Đồng Vân.

Khi TV chiếu đến tập Đội Đặc Công Uông Uông, Vương Vân cười hỏi Lý Đồng Vân:

"Bạn nhỏ ơi, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?”.

Lý Đồng Vân khôn khéo nói:

"Nếu ta trả lời thì có được ăn kẹo sữa không?”

"Tất nhiên là có thể rồi.”

Vương Vân cười, lấy từ trong túi ra một thanh socola đưa cho nàng:

"Cái này có được không?”

Lý Đồng Vân cười híp mắt nói:

"Cảm ơn chị, ta thích ăn socola nhất."

"Vậy chị hỏi ngươi nhé.”

Vương Vân suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Khánh Trần ca cũng giống với mẹ của ngươi, đều là người du hành thời gian phải không? Là người rất oai phong ý."

Lý Đồng Vân có vẻ như không hiểu gì, lắc đầu nói:

"Ta không biết."

"Bạn nhỏ đã hỏi hắn ta bao giờ chưa?”

Bạch Uyển Nhi hỏi, nàng cảm thấy Lý Đồng Vân phản ứng như vậy mới là bình thường, nếu con bé chắc chắn Khánh Trần không phải là người du hành thời gian, như vậy mới đáng nghi ngờ.

Hơn nữa, đứa trẻ mười tuổi thì làm sao biết nói dối được cơ chứ.

Lý Đồng Vân nghiêng đầu nhớ lại một chút:

"Ta đã từng hỏi Khánh Trần ca, nhưng mà hắn ta không nói mình có người du hành thời gian không. Hắn chỉ nói với ta, so với suy nghĩ về việc xuyên qua không thiết thực, thì thà học thật giỏi để thi vào trường đại học tốt thì hơn."

"Hắn còn nói cái gì nữa không?”

Vương Vân hỏi.

"Hắn nói, những kẻ du hành thời gian kia cũng chẳng có gì ghê gớm cả.”

Lý Đồng Vân vừa ăn socola vừa nói.

Biểu cảm của Bạch Uyển Nhi và Vương Vân đều thay đổi một chút, trên nét mặt mang theo vẻ vui mừng.

Thật ra Lý Đồng Vân cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của bọn họ, nhưng các nàng đều đã biết đáp án.

Nếu như Khánh Trần thật sự là người du hành thời gian, thì sao lại nói câu "Người du hành thời gian cũng chẳng có gì ghê gớm" như vậy.

Câu nói này giống như là đang che dấu sự hâm mộ và ghen tị, cũng chính là đang an ủi bản thân.

Lúc này, Bạch Uyển Nhi cũng móc ra một khối socola từ trong túi, nàng xoa đầu Lý Đồng Vân nói:

"Tiểu Vân thật ngoan."

Nói xong hai người cùng đứng dậy đi chào tạm biệt Giang Tuyết.

Sau khi ra của các nàng mới thì thầm với nhau:

"Ngươi cảm thấy cô bé này đang nói thật sao?”.

"Con bé ngoan như vậy, chắc chắn là đang nói thật, mà trẻ con như vậy làm sao nói dối đến trình độ này được.“

Bạch Uyển Nhi phân tích.

"Xem ra, Khánh Trần thật sự không phải là người du hành thời gian.“

Vương Vân nói:

"Lần này, Hồ Tiểu Ngưu có thể yên tâm được rồi."

Các nàng đều không nhìn thấy, ngay khi cửa phòng khép lại, Lý Đồng Vân yên lặng nhổ hết socola trong miệng vào thùng rác, sau đó liếc mắt một cái rồi nghĩ.

Thật ra, nàng không thích mùi vị của socola.

Trước kia cha rất thường xuyên mua socola cho nàng, nhưng từ lúc nàng nhìn thấy cha đánh mẹ xong, nàng liền rất ghét cái mùi vị này.

Nhưng mà, còn một thanh socola nàng cũng không ném đi, coi như không có chuyện gì xảy ra mà nhét vào trong túi.

Đêm khuya, Khánh Trần vừa về nhà được một lát thì có tiếng gõ cửa.

Hắn mở cửa cho Lý Đồng Vân đi vào trong rồi nói:

"Đi vào đi, có truyện gì thế?”

Lý Đồng Vân nhìn thấy hộp đựng nồi áp suất mới bị bóc ra, nói:

"Ngươi có thể nhờ mẹ của ta nấu thịt trâu cho, ở nhà ta có nồi áp suất, mẹ ta nấu thịt trâu ăn rất ngon đấy."

"Không sao, tự lực cánh sinh thôi.“

Khánh Trần vừa cười vừa nói.

"À, cái này cho ngươi.“

Lý Đồng Vân mang socola từ trong túi nhét vào trong tay hắn nói:

"Hôm nay có hai chị đến hỏi ta, ngươi có phải người du hành thời gian hay không. Yên tâm, ta giúp ngươi nói dối rồi, nhưng Khánh Trần ca phải cẩn thận một chút, chắc chắn có thứ gì đó làm bọn họ nghi ngờ rồi."

"Ừ.”

Khánh Trần biết rõ, là bởi vì chuyện khi sáng:

"Ngươi lấy socola ở đâu đấy?”

Lý Đồng Vân mặt không đổi sắc nói:

"Ta mua cho ngươi đấy, là quà tặng cho ngươi."

"Cảm ơn nhé.“

Khánh Trần vui vẻ.

Xét thấy bạn nhỏ Lý Đồng Vân đã giúp đỡ, Khánh Trần cũng có một chút báo đáp:

“Theo quan sát của ta, những người này có kẻ thù ở thành phố số 7, tên Trần Lạc Du, có vẻ là người Trần gia.”