Diêm Xuân Mễ thầm run lên, không hiểu tại sao, rõ ràng thiếu niên trước mắt còn nhỏ tuổi như vậy mà khí thế trên người hắn lại có thể khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
Mãi đến khi Khánh Trần đi được một lúc, Diêm Xuân Mễ mới lại gần quầy rượu rồi ngồi lên hàng ghế dài gần đó.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đội mũ ngồi sau lưng nàng bỗng cười hỏi:
"Ông chủ mới thế nào?"
Diêm Xuân Mễ không quay đầu lại mà chỉ thở dài:
"Lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, nhưng có vẻ không dễ tính lắm."
"Có hơi thất vọng, tổ chúng ta cường đại như vậy mà lại không được phân một người được chọn nào.”
Người đàn ông trung niên nói:
"Thật hâm mộ mấy tổ khác, nếu tổ chúng ta cũng giống mấy tổ đó thì tốt rồi, nếu ông chủ của họ có thể giành được chức vị thủ lĩnh ảnh tử, chắc chắn chức vị của những người đó cũng tăng lên."
Diêm Xuân Mễ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Vậy sao ngươi không nghĩ đến khả năng ông chủ của họ thua, chẳng phải có đến 6 người được chọn sao. Ai có thể biết trước được người nào mới là kẻ chiến thắng cuối cùng? Nếu chọn sai người thì chắc chắn thứ họ phải đối mặt sẽ còn khủng khiếp hơn nhiều."
"Sợ cái gì, cùng lắm là tha hương.”
Người đàn ông trung niên cười nói:
"Hay bây giờ ta và ngươi cao chạy xa bay luôn?"
"Đừng nói nhảm nữa, loại đàn ông như ngươi mà xứng với ta sao.”
Diêm Xuân Mễ cười lạnh:
"Hơn nữa, ngươi có thể giành được vị trí thủ lĩnh ảnh tử sẽ là kẻ ngốc à. Ngươi nghĩ những Diêu Chuẩn đó có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn sao? Nghĩ lại mà xem, ngươi có dám chắc mình có thể thoát khỏi ảnh tử tiên sinh không?"
Vừa nghĩ đến ảnh tử tiên sinh, người đàn ông trung niên đã bắt đầu run.
Đúng vậy, những người có thể giành được chức vị đó sao có thể là kẻ ngu ngốc được.
Lúc này, Diêm Xuân Mễ đứng dậy rời đi:
"Siêng năng làm việc, ông chủ mới không đơn giản đâu. Nói không chừng sau này hắn sẽ cho chúng ta bất ngờ đấy."
Nàng nói như vậy vì đến tận bây giờ nàng vẫn không thể hiểu nổi tại sao ảnh tử tiên sinh lại cho phép Khánh Trần không cần tuyên thệ?
….
Tòng long chi công.
Bốn từ đơn giản nhưng lại rất hấp dẫn.
Lúc này, thứ mà đa số những người được hưởng lợi từ một trong những người được chọn quan tâm nhất chính là bốn chữ này….
Cho dù bất kì người được chọn nào giành được vị trí này thì hệ thống quyền lực trong Khánh thị cũng sẽ có sự thay đổi rất lớn.
So với sự yên tĩnh bên phía Khánh Trần.
Bây giờ nơi ở của tất người được chọn khác đều rất náo nhiệt, thậm chỉ người nhỏ tuổi nhất như Khánh Nhất cũng không ngoại lệ.
Trong khu thứ ba, Khánh Nhất đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon để nói chuyện với khách.
Trong đó có người đến từ các phe phái trong Khánh thị ở thành phố số 10, cũng có người sắp là cấp dưới của hắn ở khu ba.
Trong Cơ quan tình báo Liên bang, thanh tra tương đương với trưởng phòng, dưới mỗi thanh tra là 36 thám viên phổ thông.
Cho nên sau khi những thám viên đó biết được cấp trên sắp tới của mình là ai, dù Khánh Nhất chưa chính thức nhận chức nhưng những người đó đã kéo nhau đến nhà chào hỏi.
Họ còn lấy cớ là đến để báo cáo công việc.
Trong phòng khách, Khánh Nhất vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn, ai đến hắn cũng gọi ca ca tỷ tỷ, thậm chí còn chẳng có chút phong thái của những nhân vật lớn trong tập đoàn chút nào.
Chỉ là bây giờ hắn bỗng cảm thấy nhàm chán, không biết vì sao hắn lại cảm thấy nhớ những ngày còn tu luyện trong biệt viện Thu Diệp.
Thậm chí hắn còn cảm thấy nhớ Khánh Trần, Lý Khác, Lý Đồng Vân, Nam Canh Thần, Lý Y Nặc….
Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, khoảng thời gian ở biệt viện Thu Diệp mới là quãng thời gian hắn vất vả nhất, nhận nhiều ủy khuất nhất.
Nhưng Khánh Nhất lại cảm thấy khoảng thời gian đó hắn sống thoải mái nhất. Lúc đầu hắn còn cố tình ngụy trang, nhưng sau khi cùng ăn cơm trưa, cùng tu luyện, cùng về nhà, cùng ngắm hoàng hôn ở trang viên Bán Sơn với các sư huynh đệ, hắn lại cảm thấy quãng thời gian đó thật đẹp.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy nhớ.
Nhưng chuyện khiến Khánh Nhất hơi thất vọng là, từ khi gia chủ Lý thị qua đời, vị tiên sinh kia cũng mất tích, nên mọi người mới không còn lý do để tụ tập cùng một chỗ nữa.
Tại sao giáo viên tiên sinh lại có thể bất công như vậy, rõ ràng lúc trước hắn luôn miệng nói mình sẽ đối xử bình đẳng với tất cả sư huynh đệ, vậy mà lúc đi chơi hắn chỉ mang mỗi Lý Khác theo.
Nghĩ đến đây, Khánh Nhất lại nhớ đến chuyện hắn đã khóc khi được tiên sinh quán đỉnh lần đầu tiên.
Không đúng, Khánh Nhất còn nhớ rõ lúc ấy hắn rất cảm động, nhưng đâu có cảm động đến mức bật khóc, hắn vẫn không thể chấp nhận chuyện một người thông minh như hắn lại bị làm cảm động đến mức phát khóc.