Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 920: Diêm Xuân Mễ 1




Mật Điệp Ti hoạt động theo kết cấu kim tự tháp, mỗi một gián điệp đều có bí mật riêng, chỉ báo cáo cho một mình ảnh tử.

Họ có tổ nhỏ riêng, một tổ 12 người, mà dưới 12 người này còn có mấy tổ chức chi nhánh nữa, ví dụ như Hội Tam Điểm là tổ chức do Diêm Xuân Mễ khống chế.

Có thể nói bây giờ Khánh Trần chính là đỉnh kim tự tháp của tổ 2 Mật Điệp Ti, mà phía dưới hắn đã có nền móng kim tự tháp khổng lồ.

Đây chính là quyền lực mà ảnh tử Khánh thị muốn giao cho hắn, dù vẫn chỉ là một góc của núi băng.

Lúc này Diêm Xuân Mễ tháo khăn quàng cổ và kính râm xuống, muốn xoay người lại chào hỏi cấp trên của mình.

Nhưng mà nàng vừa định quay người, lại phát hiện họng súng kia vẫn dí chặt lên lưng mình.

Diêm Xuân Mễ: “...”

Nàng nghĩ thầm, có vẻ cấp trên mới của mình không thân thiện lắm thì phải.

Ảnh tử tiên sinh đã giải thích về thân phận của mình rồi mà đối phương vẫn còn không buông lỏng cảnh giác.

Khánh Trần hiếu kì hỏi vào điện thoại:

“Nếu ta không phát hiện ra nàng thì sao?”

“Đương nhiên là phải cho ngươi một bài học nhiều người và máu me, để ngươi hiểu được thành phố số 10 nguy hiểm và phức tạp cỡ nào.”

Ảnh tử Khánh thị bình tĩnh nói.

Lúc này, Khánh Trần đột nhiên cảm thấy ảnh tử...có vẻ đang tốn thời gian và công sức để dạy hắn một vài thứ giống Lý Thúc Đồng và Lý Tu Duệ.

Chỉ là cách đối phương dạy mình quỷ quyệt và tàn khốc hơn thôi.

Khánh Trần suy nghĩ nói ra:

“Sau khi ta vào Mật Điệp Ti thì cần làm gì?”

Ảnh tử tiên sinh đáp lại:

“Đừng nóng vội, ta sẽ phát nhiệm vụ cho ngươi, trước lúc đó ngươi phải nhớ đi làm ở cục tình báo trung ương Liên Bang cho tốt đã.”

Nói rồi, ảnh tử Khánh thị liền cúp điện thoại.

Khánh Trần nhìn về phía Diêm Xuân Mễ:

“Xoay người lại.”

Diêm Xuân Mễ bất đắc dĩ nói:

“Ông chủ, là ảnh tử tiên sinh bảo ta lừa ngươi, không liên quan đến ta. Nhưng nếu ngươi muốn đánh ta một trận xả giận cũng được, nhưng nhớ kỹ tuyệt đối đừng đánh mặt. Ngày mai ta còn có lịch hẹn với một đoàn làm phim.”

Đối phương vừa lên đã đặt mình ở thế yếu, đóng vai một người phụ nữ yếu đuối.

Khánh Trần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, khó trách có thể làm diễn viên:

“Đừng diễn nữa, về phòng trước rồi nói sau.”

Diêm Xuân Mễ đi đến phòng 1129, vừa đi vừa nói:

“Ông chủ, dù sao ta cũng là cấp dưới của ngươi, có thể tin tưởng cấp dưới một chút được không, chúng ta bỏ súng xuống trước nhé?”

Diêm Xuân Mễ rất bất đắc dĩ, nàng đã từng gặp người cẩn thận, nhưng chưa thấy ai cẩn thận đến mức này.

Sau khi vào phòng, Khánh Trần hỏi:

“Cấp bậc của ngươi là gì?”

Diêm Xuân Mễ đáp:

“Cấp D, thành viên trong tổ dưới ngài đều là cấp bậc này, chỉ có cấp bậc của gián điệp cao hơn một chút.”

Khánh Trần tự nhủ hắn cũng mới đạt tới cấp D thôi, hắn lại hỏi:

“Ngươi giữ liên lạc với Hội Tam Điểm là thế nào giữ liên lạc.”

Diêm Xuân Mễ giải thích:

“Điện thoại mã hóa vệ tinh.”

Khánh Trần gật đầu, tiếp tục hỏi:

“Trong tổ 2, trừ ngươi ra còn có mấy người ở thành phố số 10 nữa.”

Diêm Xuân Mễ trả lời:

“Ông chủ, cái này ta không rõ lắm, dù sao thành viên trong tổ gián điệp không được liên lạc với nhau, cũng không thể điều tra thân phận nguỵ trang của đối phương. Họ có thể là đầu bếp, là tài xế xe taxi, là nghị viên chính phủ...Nhưng mà hẳn là đều ở thành phố số 10, dù sao tổ 2 vốn nằm trong danh sách Mật Điệp Ti thường trú ở thành phố số 10.”

Khánh Trần hỏi:

“Tổ trưởng đời trước là ai?”

Diêm Xuân Mễ

“Khánh Trác, một nhân viên tình báo cực kì già dặn, nhưng có lẽ hắn chết rồi.”

“Chết là chết, sống là sống, tại sao lại là có lẽ, chẳng lẽ không thể xác định sao?”

Khánh Trần khó hiểu.

Diêm Xuân Mễ nói:

“Đột nhiên mất tích sau hơn nửa năm điều tra “vụ án bắt cóc nhân viên nghiên cứu khoa học của sở nghiên cứu Khánh thị số 7”, bình thường mất tích như vậy có thể liệt vào tử vong, hẳn là tìm được manh mối nên bị thế lực liên quan đến vụ án bắt cóc giết chết, hủy thi diệt tích. Còn có ba thành viên nữa mất tích với hắn.”

Khánh Trần run lên, hoá ra làm gián điệp nguy hiểm như thế:

“Xác suất gián điệp tử vong có cao không?”

“Đương nhiên là cao rồi.”

Diêm Xuân Mễ cười tủm tỉm nói:

“Ông chủ, chúng ta đang làm chuyện nguy hiểm nhất Liên Bang. Người trên chiến trường còn có thể nhìn thấy ánh sáng pháo điện từ của bên chủ chiến, có đôi khi chúng ta còn chưa thấy người nổ súng đã chết rồi.”

“Được rồi.”

Khánh Trần gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hắn nhắm mắt lại lẳng lặng tự hỏi cái gì đó, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.