Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 906: Thần Nữ Hỏa Đường 1




Rất cám ơn bạn lalana3093 đã ủng hộ Khánh Trần ạ!

---

“Được.”

Khánh Trần cười tủm tỉm đáp.

Đội xe thợ săn hoang dã không đi đường vào ban đêm, bây giờ mới tảng sáng, chứng tỏ đám người Tôn Sở Từ đã hẹn ai đó trước.

Sau bốn tiếng, Khánh Trần thấy hai chiếc xe bán tải đỗ bên cạnh rừng cây, có bảy người hoang dã ăn mặc rách rưới đang dựa vào xe bán tải hút thuốc.

Khánh Trần cảm thấy có chút không đúng, hắn nhìn thoáng qua Tôn Sở Từ, đối phương lại không hề biết về chuyện sắp xảy ra, cuối cùng vẫn tốt bụng nhắc nhở:

“Đừng đỗ xe quá gần rừng cây.”

Tôn Sở Từ sửng sốt, hắn bất ngờ nhìn thoáng qua thiếu niên ngồi sau.

Khánh Trần tiếp tục nói:

“Mặc dù mấy người hoang dã kia đang hút thuốc lá, nhưng đều cầm thuốc bằng tay trái, vì để tay phải rảnh rỗi, có thể cầm lấy súng ống bất kì lúc nào.”

Dựa theo thói quen của người bình thường, cầm thuốc bằng tay trái hay tay phải đều rất bình thường, chưa thể nói có tiện hay không, nhưng nếu tất cả người hoang dã đều cầm thuốc bằng tay trái thì không còn bình thường nữa.

Tôn Sở Từ nói:

“Bạn học, họ đề phòng chúng ta là điều hiển nhiên, chúng ta cũng đề phòng họ.”

Khánh Trần lắc đầu.

Đợi đến khi chỉ còn cách nhau 400 mét, hắn sử dụng khả năng nghe đến mức cao nhất, nghe thấy đám người hoang dã ở phía xa đang nhỏ giọng nói:

“Tới rồi.”

“Bảo các anh em…nấp kỹ trong rừng cây, nhìn ta ra hiệu rồi hẵng ra tay, ta phải hỏi mấy người họ trước đã.”

Khánh Trần thấy vậy, nói với Tôn Sở Từ:

“Họ dừng xe ở mép rừng cây, không chừng còn có mai phục trong rừng. Ngươi cứ nghe ta khuyên, đỗ xa họ một chút, biết đề phòng trên hoang dã sẽ không thiệt đâu.”

Tôn Sở Từ nghe vậy liền giảm tốc độ theo bản năng.

Hắn không ngốc, cũng không phải người khư khư cố chấp, nếu không sẽ không nghe mọi người đề nghị cho Khánh Trần lên xe.

Cho nên, bây giờ hắn cũng cảm thấy Khánh Trần nói có lý, liền chậm rãi đạp phanh, còn thấp giọng nói trong bộ đàm:

“Có lẽ sẽ có biến, mọi người phải cẩn thận, lát nữa ta sẽ bảo họ lấy Ưng Chuẩn ra giao dịch dược phẩm, chúng ta lấy Ưng Chuẩn rồi sẽ đi ngay.”

“Ưng Chuẩn?”

Khánh Trần hiếu kỳ nói.

Tôn Sở Từ nhìn hắn một cái:

“Bạn học, đừng hỏi nữa, chúng ta không muốn nói.”

Khánh Trần gật đầu:

“Hiểu rồi!”

Đoàn Tử ở bên cạnh hiếu kì đánh giá Khánh Trần, bây giờ bạn học trẻ tuổi này khác hẳn với vừa nãy, không giống một người gặp rủi ro trên hoang dã.

Hơn nữa dù Khánh Trần có đoán đúng hay không, nhưng chắc chắn hắn là một người rất cẩn thận, sao đột nhiên bị đồng đội mình lừa chứ?

Đoàn Tử đang tự hỏi thì thấy Khánh Trần quay đầu nhếch miệng cười với mình. Không biết vì sao, Đoàn Tử chỉ cảm thấy nụ cười kia rất sạch sẽ, không có tạp chất gì cả.

Khánh Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, tính toán khoảng cách đại khái rồi nói:

“Được rồi, đỗ ở chỗ này đi, bảo họ cầm hàng hóa tới.”

Tôn Sở Từ kinh ngạc nhìn Khánh Trần, cũng không biết là do giọng điệu chắc chắn của Khánh Trần hay là còn những nguyên nhân gì khác lại khiến hắn không tự chủ đạp phanh lại.

Tô Sở Từ xuống xe hô lên với đám người hoang dã:

“Đã lâu không gặp.”

Mấy người hoang dã kia nhìn nhau, có vẻ bất ngờ vì Tôn Sở Từ sẽ đỗ xe xa như vậy.

Nhưng họ chỉ do dự hai giây đã đi tới.

Một người hoang dã nhiệt tình cười nói:

“Anh bạn, có mang đồ chúng ta muốn lần trước đến không?”

Tôn Sở Từ vỗ vỗ thùng xe:

“Mang đến rồi, đều ở đây cả.”

Một người hoang dã khác đến gần, điềm nhiên như không có việc gì:

“Đúng rồi, ở thành phố số 18 có một đội thợ săn hoang dã họ Tần, các ngươi có biết họ không?”

Khánh Trần bỗng nhiên ý thức được đây chính là điều mà đám người hoang dã muốn hỏi.

Khoan đã, đội thợ săn hoang dã họ Tần ở thành phố số 18 không phải là người nhà của Tiểu Dĩ Dĩ sao?! Những người hoang dã này hỏi để làm gì!

Hôm nay Khánh Trần chỉ vô tình vẫy 1 chiếc xe để đi nhờ thôi mà, ngay cả hắn cũng không ngờ chuyện này còn liên quan đến người nhà của Tần Dĩ Dĩ.

Hắn vẫn không thể hiểu nổi tại sao tự nhiên những người hoang dã kia lại hỏi thăm tin tức của người Tần gia?

Lúc này, tất cả bảy người hoang dã đã lại gần ba chiếc xe Pickup, trong số họ có hai người sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng.

Khánh Trần nghe theo lời của Tôn Sở Từ nên không xuống xe theo họ….

Sau khi lại gần ba chiếc xe, bảy người hoang dã bắt đầu đứng thành một đội hình chiến đấu hình tam giác nhọn, nếu bây giờ xảy ra xung đột gì đó thì rất có thể cả ba chiếc xe Pickup sẽ lọt vào phạm vi tấn công của 2 cánh người hoang dã.

"Ý ngươi là thợ săn hoang dã họ Tần sao?"

Tôn Sở Từ thấy người khác hỏi như vậy thì cẩn thận nhớ lại một lúc rồi nói:

"Chúng ta còn chưa gặp thợ săn hoang dã nào đến từ thành phố số 18 cả. Hơn nữa chúng ta cũng chưa đi qua tuyến đường dẫn đến thành phố số 18 bao giờ nên không thể nghe ngóng gì về họ. Sao vậy, các ngươi hỏi thăm tin tức về họ làm gì?"