Trời tối, mọi vật đều tĩnh lặng.
Một bóng người bịt kín mít mặt mũi đang lén lén lút lút, lặng lẽ bước khỏi taxi, không một tiếng động.
Cách đó không xa chính là sân bay vùng ngoại ô phía bắc Lạc thành, hắn đưa cho tài xế taxi một tờ tiền một trăm tệ:
“Không cần thối lại.”
Vừa dứt lời, hắn ta bí mật đi về phía sân bay.
Tên tài xế liếc hắn ta một cái:
“107 tệ, ngươi phải đưa thêm 7 tệ nữa.”
Người bịt mặt nói bằng giọng trầm, như bị bóp nghẹt:
“...Được.”
Trong đêm tối lạnh lẽo, hắn chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn vì căng thẳng tột độ.
Thế nhưng, chưa bước được hai bước, hắn chợt thấy một gương mặt quen thuộc chặn đường.
Người bịt mặt liền quay đầu định chạy, nhưng phía sau lại có hơn chục tên học sinh đi ra từ khu rừng.
Hắn định chạy sang bên trái, lại có hơn mười tên học sinh chui ra từ vành đai xanh đang nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng.
Thập diện mai phục!
Người bịt mặt thở hổn hển.
“Bạn học Khương Dật Trần, ngươi rời khỏi Lạc thành vội vậy?”
Nam Cung Nguyên Ngữ cười nói:
“Lần trước tại vùng đồng cỏ hoang vu, ngươi không một lời từ biệt đã vội đi, sao không đợi chúng ta tiễn ngươi?”
Người bịt mặt bất lực, hắn kéo chiếc khăn quàng cổ xuống thở dài:
“Hay là ta bồi thường tiền chiếc xe cho các ngươi được không? Tiền bồi thường gấp ba cũng được, các ngươi cũng có thể tính giá trị của những món đồ trên xe nữa, ta đều có thể trả đủ.”
Nam Cung Nguyên Ngữ cười nói:
“Tất nhiên, chúng ta đều biết rằng ngươi có tiền, dù sao việc các ngôi sao lớn kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta không tưởng tượng được. Nhưng sau khi giết Khánh Chung, ngươi còn cố ý trốn vào đoàn xe của chúng ta, bắt Hội Tam Điểm chúng ta làm bia đỡ đạn. Chuyện này có được tính không nhỉ?”
Khương Dật Trần sửng sốt, dù hắn đã đoán trước nguy cơ trốn thoát, nhưng lại không ngờ rằng Hội Tam Điểm biết rõ vậy.
“Sao các ngươi biết?”
Khương Dật Trần khó hiểu.
“Ngươi không cần bận tâm chuyện đó.”
Tề Đạc tiến đến trước mặt hắn:
“Chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi lại lợi dụng chúng ta?”
Sau khi Hội Tam điểm trở về vào tối nay, việc đầu tiên họ làm là tìm kiếm tung tích của Khương Dật Trần.
Tuy chỉ là một tổ chức mới thành lập, nhưng bị người khác tùy ý lợi dụng, trêu đùa, nếu không có lời giải thích rõ ràng, họ khó có thể đoàn kết được.
Khương Dật Trần ngờ vực:
“Làm thế nào các ngươi biết được hành tung của ta?”
Nam Cung Nguyên Ngữ thành thật nói:
“Chúng ta đã trả 200 tệ cho trạm tỷ* để mua lại thông tin của ngôi sao lớn như ngươi đấy.”
(*trạm tỷ: là những người truy tinh (săn lùng thông tin của idol) thường hay theo chân idol trong các sự kiện.)
Khương Dật Trần:
“???”
Hắn không ngờ rằng cách họ tìm ra hắn lại dễ dàng đến vậy.
Hóa ra, hội chị em theo đuổi idol còn có khả năng này!
Khương Dật Trần nhìn 20 thành viên Hội Tam Điểm đang vây quanh mình, nói với vẻ vô cùng thành khẩn:
“Việc ta lợi dụng các ngươi đúng là ta sai rồi, hay vậy đi, bây giờ ta chuyển khoản liền cho các ngươi luôn.”
Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn về phía Tề Đạc:
“Nhận tiền, vừa hay cho Hội Tam Điểm một khoản vốn để góp vào hoạt động trên toàn thế giới.”
Nhưng lúc này, Khương Dật Trần chợt hỏi:
“Hồ Tiểu Ngưu nói cho các ngươi biết về ta đúng không?”
Nam Cung Nguyên Ngữ lắc đầu:
“Không phải.”
“Chắc chắn là hắn.”
Khương Dật Trần nói một cách nghiêm túc:
“Nhưng các vị cũng tuyệt đối đừng để hắn lợi dụng mình. Người này là một trong những nhân vật quan trọng của Bạch Trú, các ngươi có biết Bạch Trú không?
“Bạch Trú?”
Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác nhìn nhau.
Khương Dật Trần nhướn mày:
“Ngay cả Bạch Trú các ngươi cũng không biết sao? Cũng đúng, dù họ đã nhúng tay vào nhiều sự kiện nhưng không để lọt tiếng gió. HChỉ có thành viên cấp bậc cao như Hồ Tiểu Tiểu mới biết họ. Mọi chuyện là thế này, để ta nói qua cho các ngươi biết Bạch Trú từng làm gì…”
Họ nghiêm túc nghe Khương Dật Trần nói một mạch, càng nghe bọn người Nam Cung Nguyên Ngữ càng kinh ngạc.
Trước đây họ luôn nghĩ, trong tổ chức học sinh, Hội Tam Điểm đã thuộc dạng xuất sắc lắm, nhưng so sánh với việc Bạch Trú từng làm, họ dường như chẳng là cái gì cả…
Mà Lưu Đức Trụ vốn đã lừng lẫy tiếng tăm chỉ là một thành viên bình thường của Bạch Trú.
Vụ bắt cóc trên núi Lão Quân, sự kiện súng bắn tỉa trên đường Hành Thự, trận chiến Hồ Vị Ương Hàm thành, kế hoạch đảo ngược xuyên qua của Jindai và Kashima.
Trong những sự kiện, họ không đủ năng lực tham gia bất kỳ sự kiện nào cả!
Khương Dật Trần hạ giọng:
“Tiền đã trao, thông tin quan trọng dã nói, món nợ giữa chúng ta xem như được giải quyết rồi chứ?”
Nam Cung Nguyên Ngữ trầm ngâm một lúc:
“Được, từ nay về sau ngươi và Hội Tam Điểm không thù không oán, nước sông không phạm nước giếng.”
Khương Dật Trần lúc này mới thả lỏng, thở dài nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng chạy về phía sân bay, sợ mình chạy chậm Hội Tam Điểm lại đổi ý.