Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 872: Bạn Cũ 6




Khánh Trần quan sát biểu cảm của ông lão, không biết đối phương bị lãng tai là do tiếng súng vừa rồi hay đang giả ngốc nữa.

Ương Ương bỗng nhiên nói:

"Lão gia tử, phía sau còn nguy hiểm không, nếu không, hay các ngươi tụ họp với ta đi, có rất nhiều nữ sinh đang đợi ngài kể chuyện nữa đó."

Ông lão:

"Cũng được."

Hồ Tiểu Ngưu:

"....''

Lý Khác:

"....."

Khánh Trần:

"....."

Này thì ngài lại nghe rất rõ!

Ông lão cười hớn hở:

"Cũng chả biết xảy ra chuyện gì nữa, tự nhiên hết ù tai. Ha ha, thiệt tình."

Khánh Trần nghĩ một hồi rồi nói:

"Không được, các ngươi cũng nên cẩn thận một chút, bầy quạ đen phân thành hai xe sợ là có gì đó giấu diếm."

Chắc là Tam Nguyệt sớm đã đoán được đám người Khánh Trần sẽ chia tay hội Tam Điểm nên mới để bầy quạ đen lên xe của hội Tam Điểm.

Sau này hai bên thật sự tách ra rồi, đối phương cũng chỉ bình thản ngồi trên xe tùy tiện nói một câu, không hề gọi bầy quạ đen xuống xe tập họp.

Cho nên, ngay từ đầu mục tiêu mà Sở tài phán Cấm kỵ muốn thu nhận không chỉ có một.

Hội Tam Điểm cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Ông lão liếc nhìn Khánh Trần một cái:

"Vừa mới trải quả một cuộc chiến ác liệt mà còn có thể suy nghĩ cẩn trọng như vậy? Từ trước đến nay Sở tài phán Cấm kỵ không đơn giản. Cô gái nhỏ à, Khánh Trần nói đúng, nếu các ngươi còn tiếp tục đi về phía nam e là sẽ gặp nguy hiểm đấy."

Khánh Trần nói với Ương Ương:

"Ta không theo hỗ trợ các ngươi được, sức khỏe của lão gia tử chịu không nổi."

Chỉ riêng hôm nay, lão gia tử cũng đã bất tỉnh nhân sự hơn ba lần, hơn nữa đối phương càng ngày càng thèm ngủ, hô hấp cũng trở nên yếu ớt.

Có lẽ những biến đổi này người khác khó mà phát hiện, nhưng đối với Khánh Trần mà nói, hắn chỉ cần so sánh một chút là có thể thấy rõ, trạng thái hôm nay của ông lão kém hơn nhiều so với ngày hôm qua.

Cho nên, tuy Khánh Trần biết hội Tam Điểm sẽ gặp nguy hiểm cũng không thể cược ông lão sẽ chịu đựng được được.

Lúc này, lão gia tử nói:

"Người ta đã đến giúp ngươi rồi, ngươi còn không đi giúp người ta sao? Yên tâm đi, ta không sao đâu, cơ thể ta còn khỏe mạnh lắm."

Nói xong, lão gia tử liền muốn chứng minh nên đã vỗ bang bang bang vào lồng ngực mình, sau đó bất tỉnh.

Khánh Trần bất đắc dĩ nói:

"Nếu như ngài muốn đi, cũng đâu nhất thiết phải làm vậy, dù gì thì ta đã quyết định không đi rồi."

Ương Ương nói:

"Xĩu thật đấy, trường lực trong não gần như dừng lại rồi."

"Khoan đã, năng lực quan sát của ngươi còn có thể nhìn thấy dao động trong não của người khác sao?"

Khánh Trần hơi ngạc nhiên.

"Trường lực của một người vô cùng phức tạp, nó bao gồm nhiều trường lực nhỏ hòa lẫn với nhau để tạo thành một trường lực hoàn chỉnh."

Ương Ương nói:

"Thôi được rồi, ta phải mau đi tập hợp với các thành viên hội Tam Điểm đây. Không cần biết các ngươi muốn đến cấm địa số 002 để làm gì, tóm lại phải hết sức cẩn thận."

Nói xong, Ương Ương từ sau cốp xe nhảy ra ngoài, lúc gần đi còn lịch sự giúp đóng cốp xe lại.

Bên trong xe lại yên tĩnh trở lại, ông lão vẫn còn đang hôn mê.

Họ xuyên qua màn đêm, xuyên qua hừng đông.

Đêm đó, ông lão không tỉnh dậy nhanh như lúc trước mà mê man rồi lại ngất thêm mấy lần.

Khánh Trần hiểu, chắc đêm nay chiến đấu quá kịch liệt, tiếng súng vang trời ảnh hưởng đến thần kinh của ông lão.

Hơn nữa, gió tháng 12 lạnh thấu xương, kính chắn xe đều bị vỡ nát, gió lạnh ùa vào cũng khiến cho thân thể vốn yếu ớt của ông lão ảnh hưởng càng thêm nặng nề.

Khánh Trần lấy túi ngủ ra, đặt ông lão vào bên trong chỉ để lộ mặt, tránh nhiệt độ thấp bên ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến ông.

Khánh Trần cũng biết sớm muộn gì ông lão cũng sẽ như thế này, chỉ không ngờ lại đến sớm thế.

Chuyến đi lần này thực ra ông lão mong muốn hoàn thành hai tâm nguyện, một là phải đi đến cấm địa số 002, hai là muốn giúp Lý Vân Thọ giải quyết Jindai Kirisugi.

Bây giờ Jindai Kirisugi chắc chắn đã chết, mạng sống của ông lão xem như đã bị vận mệnh lấy đi một nửa.

Họ không còn nhiều thời gian nữa, phải mau chóng đi đến cấm địa số 002 mới được.

Lúc ánh mặt trời vừa le lói, Hồ Tiểu Ngưu bỗng lên tiếng:

"Trần ca, phía trước có người."

Khánh Trần nhìn lại, chợt thấy có một ông lão tóc bạc trắng mặc trang phục võ sĩ, lẻ loi đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười ấm áp.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại, Khánh Trần không hề đi lấy súng, có lòng xuống xe hỏi:

"Ngài chính là bạn của lão gia tử đúng không. Ngài ấy hiện đang hôn mê, chắc chưa thể đánh thức ngài ấy."

Ông lão chậm rãi cười nói:

"Không cần chào tạm biệt. Cậu thanh niên. ngươi giúp ta chuyển lời cho hắn, cả đời này, ta tự thấy hổ thẹn vì đã kết bạn với hắn chỉ để thực hiện những mục đích bẩn thỉu. Nếu có kiếp sau, ta hy vọng còn có thể trở thành bạn tốt, một người bạn trong sáng."

Nói xong, ông lão quay mặt về hướng bắc quỳ xuống, lấy con dao tự đâm vào bụng mình, bình tĩnh rạch ngang mặt.

Giúp ông lão đuổi đánh Jindai Kirisugi, chính là lời xin lỗi của hắn với người bạn của mình.

Lấy cái chết để tạ tội, chính là lời xin lỗi của hắn đối với gia tộc.