Ông lão nói:
"Không phải ngươi hỏi ta sao lại muốn tiết lộ lịch trình của mình sao? Bởi vì từ sau khi Lý Vân Kính thăng lên cấp A vẫn chưa có cơ hội được ra tay, hắn muốn giết Jindai Kirisugi trước khi rời Lý thị. Mấy năm nay Jindai Kirisugi rất ít khi xuất hiện, một lòng muốn đột phá cấp bậc Bán Thần. Ta đã câu cá cả đời, trước khi đi hẳn muốn giúp Lý thị làm mồi nhử lần cuối. Hắn không chết, tương lai Vân Thọ khó có thể yên ổn được."
Khánh Trần thở dài, hắn cũng phần nào hiểu được lý do ông lão không muốn kéo dài tính mạng rồi. Dựa vào tính cách của đối phương, dù có sống tiếp hai mươi năm, ông cũng sẽ lại vì Lý thị mà vất vả thêm hai mươi năm.
Ông lão này cũng đang nghĩ cách để trước khi ra đi có thể giết chết người tu hành có khả năng đột phá Bán thần trong gia tộc Jindai.
Ông lão cười:
"Cứ xem như phát huy nốt sức lực còn lại đi. Dù sao đời này ta cũng đã vậy, trước sau đều vẹn toàn, có điều hơi vất vả cho ngươi rồi."
Chỉ thấy Lý Vân Kính đã đụng chạm với Kirisugi, lúc hai người giao thủ sóng gió nổi lên như vòi rồng.
Những chiếc là cùng cành cây mục nát bị sức lực vô hình va chạm đến tan nát, nối tiếp nhau cuộn lên trời.
Trận đấu giữa những cấp A như thể khiến cả ngân hà bị đảo lộn!
Loại trận chiến này không phải người bình thường có thể nhúng tay vào.
Khánh Trần quay đầu nhìn lại, nhưng thấy Tam Nguyệt đã mở cốp và rời khỏi xe từ lúc nào không rõ.
Hắn nói với Hồ Tiểu Ngưu:
"Rẽ phải, lần này chúng ta đến vùng đồng hoang chỉ có một việc duy nhất là tới cấm địa số 002."
Lời nói vừa dứt, hơn chục chiếc xe việt dã xông ra từ trong rừng cây, lao về phía đám Khánh Trần.
….
“Có 23 xe việt dã.”
Khánh Trần quay đầu, tuỳ tiện liếc nhìn liền có thể đếm được số lượng. Trước đó, 23 xe việt dã màu đen này luôn trốn ở hai bên rừng cây.
Lão nhân nhìn thoáng những chiếc xe kia:
“Lốp xe làm từ cao su đặc, còn có lớp thiết giáp trên mui xe, chuẩn bị rất kỹ càng.”
Khi xe việt dã của đám người Khánh Trần chạy xuyên qua vùng hoang dã, bọn hắn liền đuổi theo như một đàn sói.
Những chiếc xe việt dã gầm rú ở vùng hoang dã, đường đất gồ ghề khiến xe xóc nảy nhấp nhô như con đói nhào tới con mồi.
Xe của đám người Khánh Trần giống như con linh dương đi lạc đang bị bầy sói săn đuổi.
Không, không chỉ là đàn sói…
Còn có bầy ong.
Trong đoàn xe việt dã, đột nhiên từ khoảng không phía sau có hàng trăm chiếc máy bay không người lao lên.
Đoàn máy bay không người lái chiến đấu của gia tộc Jindai giống như hàng trăm con ong sát thủ vỡ tổ, bay vo ve nhanh chóng tiếp cận con mồi.
Đoàn máy bay dày đặc đen kịt trông vô cùng đáng sợ, bay với tốc độ cực nhanh. Chúng không hề bị cản trở bởi địa hình bất lợi ở vùng hoang dã này.
"Không có cách nào đoán được vũ khí bên trong là loại nào, cũng không thể đoán có cao thủ cấp B trong đó hay không.”
Khánh Trần bình tĩnh nói.
Ông lão nói:
"Đây là đoàn máy bay chiến đấu Thần Phong 02 được trang bị hệ thống tên lửa điều khiển có chức năng bắn-và-quên. Máy bay không người lái này trị giá hàng trăm ngàn một chiếc, trong đó hệ thống tên lửa chiếm một nửa giá thành."
Hồ Tiểu Ngưu thấy sát thủ hung hãn trong kính chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy như mình đang đối mặt với cơn sóng thần màu đen, cảm tưởng có thể bị sóng cuốn vào đáy biển bất cứ lúc nào.
Hắn nhìn Khánh Trần từ kính chiếu hậu, phát hiện đối phương cúi đầu không biết đang làm gì. Không chút hoang mang, Hồ Tiểu Ngưu ra sức đạp ga, cố gắng tăng tốc:
"Xe việt dã của chúng ta tốt hơn chúng. Hệ thống giảm xóc, hệ thống treo độc lập, lốp và mã lực đều hiện đại hơn của chúng. Nếu không có máy bay, bọn hắn không thể đuổi kịp, chúng ta có thể gia tăng khoảng cách."
Tuy nhiên, Khánh Trần nói:
"Đừng lái xe nhanh quá, giảm tốc độ, duy trì khoảng cách với họ.”
Giảm tốc độ?!
Hồ Tiểu Ngưu đơ người, đang bị truy sát như vậy, ai cũng muốn chạy nhanh một chút, sao Khánh Trần lại muốn hắn làm vậy?!
Khoan đã, hay Khánh Trần muốn đánh trả?
Nhưng hai bên chênh lệch quá lớn, lúc này máy bay đã đuổi kịp!
Xe việt dã chạy trên đường gồ ghê, chỉ có thể chạy 80 km/h, nếu không rất có thể bị lật. Xe của Khánh Trần chất lượng tốt, có ưu thế hơn nhưng cũng chỉ chạy được 90%.
Còn vận tốc của máy bay chiến đấu là trên 100km/h!
Ông lão bình tĩnh hỏi:
"Ta biết ngươi bắn tỉa rất lợi hại, nhưng ngươi hiện giờ không có súng bắn tỉa. Nếu có mang, dù bách phát bách trúng cũng mất 50 giây trở lên để bắn rụng tất cả. Vậy chúng có thể tiến vào tầm bắn 200 mét, phóng tên lửa nổ chết chúng ta. "
Khánh Trần vẫn không thay đổi sắc mặt nói:
“Bắn máy bay làm gì, giết người là được.”
Lúc này, Khánh Trần lấy Con Rối Giật Dây, truyền chân khí Kỵ Sĩ vào, nhảy ra băng ghế sau, lấy ra vài cái nút tai bên trong đưa cho người khác.