Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 866: Dự Đoán




Lần này, bầy quạ đen đến quá sớm, những người đến sớm đều không đoán được tiếp theo có thể sẽ xảy ra chuyện gì.

Theo như những gì Lý Đông Trạch nói, bình thường chỉ có cao thủ cấp A trở lên chết đi, Tòa án cấm kỵ mới xuất hiện cơ chế phản ứng cấp tốc như vậy.

Đến cấp B cũng không đáng để bầy quạ đen ra quân ồ ạt như thế.

Khánh Trần thầm thở dài, hắn đại khái đã đoán được nguy hiểm sẽ nhằm vào ai.

Đếm ngược 65:00:00

Khoảng cách quay lại không đến 3 ngày.

7 giờ sáng...

Trong doanh địa hầu hết mọi người đã sớm thu dọn xong lều bạt cùng các vật dụng linh tinh, việc Tòa án cấm kỵ đến khiến mọi người vô cùng lo lắng..

Ông lão định lên con xe việt dã nhà mình, lại phát hiện Khánh Trần hôm nay nghiêm túc lạ thường.

Khánh Trần nghĩ rồi nói:

“Ngài ngồi xe của Hội Tam Điểm đi, không phải ngài luôn muốn kể chuyện cho các nữ sinh nghe sao, hôm nay ta không cản ngài nữa.”

Ông lão vô cùng thông minh, ông đã phỏng đoán tâm tư của người khác cả đời này rồi, sao không biết Khánh Trần đang nghĩ gì?

Ông cười hỏi:

“Ngươi đoán nguy hiểm này có lẽ là nhắm về phía chúng ta?”

"Ừm."

Khánh Trần gật đầu.

"Cho nên, ngươi muốn ta chuyển sang xe của Hội Tam Điểm để phòng nhỡ xe việt dã của chúng ta bị tập kích, sẽ lấy đi cái mạng già này của ta?"

Khánh Trần do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu:

“Cho dù có người đến giết ngài, trong chốc lát cũng không thể xác nhận ngài đang ở xe nào. Người của Át Bích sẽ nghĩ cách để hộ tống ngài rời đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ tụ họp lại tại cấm địa số 002.”

“Vậy còn ngươi?”

Ông lão hỏi.

“Ta với Hồ Tiểu Ngưu, Lý Khác sẽ lái xe với tốc độ tối đa. Chỉ cần đối phương không thể chặn đứng ta lại trước khi ta vào cấm địa số 002, bất luận bao nhiêu người đuổi giết vào bên trong, chúng đều sẽ chết.”

Khánh Trần bình tĩnh nói.

Cấm địa số 002 là địa bàn của Kỵ Sĩ.

Nhưng ông lão cũng biết rõ, chỉ sợ đối phương sẽ không để Khánh Trần có cơ hội đi vào cấm địa số 002.

Ông lão cười haha nói:

“Nếu có người biết ta vẫn còn sống, định ép ta thay đổi một vài quyết định nào đó của Lý thị, vậy người tới nhất định sẽ rất lợi hại. Ta mà ngồi xe của đám học sinh sẽ hại bọn chúng mất.”

Khánh Trần nghĩ:

“Ta sẽ dẫn người rời đi.”

Ông lão cười cười ngồi lên xe việt dã của mình:

“Vậy mà ngươi đã sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện rồi, trông cũng có vẻ anh dũng oanh liệt lắm đấy. Lão già sắp xuống đất như ta có thể bị ngươi làm cảm động, cảm giác cũng không tệ, chỉ là ngươi sắp xếp như vậy có hơi coi thường ta rồi.”

Nói xong, ông lão bổ sung thêm một câu:

“Ngươi yên tâm, ta từng nói đến cấm địa số 002 sẽ không chết, chắc chắn sẽ không.”

Lão già đã nắm giữ quyền lực của Lý thị hàng chục năm này giờ đây nói chuyện không còn hoà nhã như trước nữa.

Như thể trước quyết định mà ông đưa ra, ngay cả vận mệnh cũng phải lùi bước.

Khánh Trần khó hiểu nhìn về phía ông lão gầy gò lại khom lưng, thì ra đây mới là dáng vẻ vốn có của gia chủ Lý thị.

Khánh Trần không trả lời:

“Có lẽ đối phương không phải tới vì chúng ta, bầy quạ đen phán đoán sai rồi sao?”

Vậy mà đúng lúc này...

Chỉ thấy Tam Nguyệt không biết từ lúc nào đã tới bên con xe việt dã của họ, bình tĩnh chui vào trong xe.

Ngoài ra còn có 12 tên quạ đen, 6 người trực tiếp trèo lên nóc xe việt dã, dùng sợi dây màu đỏ trong tay áo cố định mình trên kệ hành lí để tránh lúc xóc nảy bị rơi xuống.

Còn có 6 tên khác bám vào khung chống va chạm bên hông xe.

Bầy quạ đen sắc mặt bình tĩnh như đang làm một việc rất đỗi bình thường.

Hắn kinh ngạc:

“Hôm qua hỏi các ngươi có biết nguy hiểm đến từ đâu không, các ngươi còn nói không biết! Đã nói là không biết, vậy có thể diễn cho giống chút không, tất cả đều leo lên xe của chúng ta là chuyện gì đây? Vả lại các ngươi làm như vậy không phải là đã nói rõ với kẻ địch rằng ông lão ở trong xe này rồi sao?”

Đám quạ đen này rõ ràng biết nguy hiểm là nhắm vào họ mà đến!

Tam Nguyệt nghĩ, khua khua tay về phía bầy quạ đen bên ngoài, tỏ ý để bọn họ rời đi.

Bầy quạ đen nhảy xuống xe việt dã của mấy người Khánh Trần, sau đó tự mình lên xe của Hội Tam Điểm, dáng vẻ không khách khí chút nào.

Lúc này, Khánh Trần rời mắt nhìn sang xe của Hội Tam Điểm, các học sinh thấy Tòa án cấm kỵ làm như vậy, cũng ý thức được điều gì đó.

Các học sinh bàn luận xôn xao.

Ương Ương nghĩ , bước đến nói với Khánh Trần:

“Xe của các ngươi đi sau xe của chúng ta, nếu có nguy hiểm gì cũng tiện phối hợp.”

Quách Hổ Thiền muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Ông lão cười cười, nói với Khánh Trần:

“Đi thôi, cứ theo kế hoạch của chúng ta.”

Đoàn xe xuất phát, xe của mấy người Khánh Trần luôn đi ở sau cùng.

---

Hôm nay lên 1 lèo 16 chương, có đủ để các bạn ĐỀ CỬ ủng hộ mình chưa!!!!!