Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 858: Lý Tư Đồ




Bây giờ hắn có thể chắc chắn tên này chính là Lục Áp, người chạy lên tầng thượng để quan sát khách sạn Khai Lai cũng chính là hắn, hắn có thể khẳng định chuyện này vì hắn biết chỉ có tên này mới cẩn thận bịt kín như vậy.

Tất cả những thành viên Hội Tam Điểm đều đứng dậy nhìn theo chiếc xe việt dã.

Tề Đạc hỏi Nam Cung Nguyên Ngữ:

"Chúng ta có nên đuổi theo không?"

"Không đuổi.”

Nam Cung Nguyên Ngữ lắc đầu:

"Xem ra những gì Hồ Tiểu Ngưu cảnh báo chúng ta về Khương Dật Trần không sai chút nào, hôm qua chúng ta mới chỉ dò hỏi hắn vài câu, hôm nay hắn đã vội vàng chạy trốn rồi, chắc chắn hắn có vấn đề gì đó nên mới vội như vậy. Lúc nào về thế giới ngoài ngươi nhớ tìm hắn đòi tiền chiếc xe việt dã đó, chắc chắn hắn không thiếu tiền ở thế giới ngoài đâu."

Tề Đạc gật đầu:

"Xem ra Hồ Tiểu Ngưu rất đáng tin."

"Ừ, tạm thời là vậy.”

Nam Cung Nguyên Ngữ gật đầu:

"Trên đường đi ngươi nhớ tìm hắn nói chuyện, chỉ cần chúng ta làm thân với hắn thì chắc chắn lúc về thế giới ngoài, hắn sẽ giúp chúng ta lôi kéo Khánh Trần vào Hội Tam Điểm."

"Vậy còn Nam Canh Thần và Trương Thiên Chân thì sao?"

Tề Đạc hỏi.

"Trương Thiên Chân còn tạm được, nhưng Nam Canh Thần thì…Tạm thời không cần lôi kéo.”

Nam Cung Nguyên Ngữ nói:

"Nhưng nếu cả 4 người đều muốn tham gia thì chúng ta sẽ cho phép Nam Canh Thần gia nhập."

Không phải Hội Tam Điểm kiêu ngạo, mà vì khi tuyển thành viên, đa phần các tổ chức đều có tiêu chuẩn của riêng mình. Hơn nữa, theo thông tin họ điều tra được, IQ và điểm số của Nam Canh Thần từ trước đến nay đều không cao…..

Họ không muốn hắn gia nhập cũng là bình thường. . .

Chiếc xe chở Khương Dật Trần dần biến mất trong bóng tối phía bắc, nhưng rất nhanh sau đó, mọi người đều quay lại về hướng nam, vì ở hướng đó đang có một chiếc xe lao nhanh về phía họ.

Nam Cung Nguyên Ngữ quay sang nhìn Quách Hổ Thiền thì thấy đối phương đã cầm đèn pin chạy ra đường rồi bắt đầu nháy đèn theo tín hiệu.

Một lúc sau, chiếc xe việt dã đó dừng lại ở ven đường, cửa xe mở ra, một nam một nữ bước xuống xe.

Nhưng khi nhìn thấy người vừa bước xuống xe, Hồ Tiểu Ngưu bỗng ngẩn người, vì hắn biết một người trong đó là ai.

Nhưng ngay sau đó, Hồ Tiểu Ngưu lập tức quay sang nhìn Khánh Trần. Hắn không biết vì sao mình lại nhìn Khánh Trần nữa, cũng có thể vì hắn biết chắc chắn đối phương sẽ có cách.

Lúc này, Quách Hổ Thiền vui vẻ cười nói:

"Ương Ương, Lý Tư Đồ, sao hai người lại đến đây."

Lý Tư Đồ nói:

"Vì lần này dịch cúm bùng phát mạnh hơn những năm trước nên lô thuốc này rất quan trọng, ông chủ lo số thuốc này không đến kịp nên mưới sai Ương Ương đến giúp đỡ ngươi. Ta phải đến thành phố số 18 ngay bây giờ nên không đi cùng các ngươi được."

Khánh Trần thầm tự nhủ, nói dài dòng như vậy làm gì, rõ ràng là ông chủ của họ không yên tâm với Quách Hổ Thiền nên mới sai Ương Ương đến đây.

Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, nếu hắn là Từ Lâm Sâm thì hắn cũng không yên tâm giao chuyện quan trọng như thế này cho Quách Hổ Thiền.

Bên cạnh đống lửa.

Tất cả các học sinh của Hội Tam Điểm đều tò mò nhìn Lý Tư Đồ và Ương Ương, không biết tân phận của 2 người này là gì, tại sao họ lại đến đây.

Quách Hổ Thiền hào hứng giới thiệu cho mọi người:

"Đây là Lý Tư Đồ, còn cô gái này tên là Ương Ương."

Ánh mắt các học sinh của Hội Tam Điểm nhìn lướt qua Lý Tư Đồ rồi tập trung vào Ương Ương.

Cô gái này mặc một chiếc áo len màu xám và đội mũ trùm gần nửa khuôn mặt.

Lúc này, Lý Tư Đồ bỗng nói:

"Nếu Ương Ương đã đến đây thì các ngươi nhất định phải nghe lời nàng, bây giờ ta phải về thành phố số 18 ngay."

Quách Hổ Thiền nghi ngờ nói:

"Bây giờ ngươi đến thành phố số 18 làm cái gì? Chẳng phải ngươi đã công khai gia nhập Át Bích sao. Bây giờ tập đoàn lùng bắt thành viên Át Bích ở khắp nơi. Nếu bây giờ ngươi đến thành phố số 18 thì có khác gì tự chui đầu vào lưới."

"Tham dự tang lễ.”

Lý Tư Đồ bình tĩnh đáp.

Quách Hổ Thiền sửng sốt:

"Thật xin lỗi, ta quên mất ngươi cũng là người của Lý thị."

Lý Tư Đồ lắc đầu:

"Ta đã sớm cắt đứt quan hệ với Lý thị từ lâu rồi. Tuy 18 năm nay chưa về lần nào, nhưng lần nay cha ta đã qua đời, chẳng lẽ ta không về nhìn mặt hắn lần cuối."

Nghe đến đây, Khánh Trần lặng lẽ quay sang nhìn ông lão.

Bây giờ hắn đang rất bất ngờ, ai cũng biết các tập đoàn chính là những cái cây lớn bao chùm toàn bộ liên bang, nhưng vì họ không quan tâm đến người dân liên bang nên mới xuất hiện một số tổ chức chống lại tập đoàn, điển hình trong số đó là Át Bích.

Nhưng Khánh Trần không ngờ một người là con của gia chủ một tập đoàn như Lý Tư Đồ lại là thành viên của Át Bích.