Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 854: Giả Làm Sứ Giả Ảnh Tử 1




Lúc rời khỏi Lạc Thành, Ương Ương nói nàng muốn đến phương nam làm chút chuyện.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ liên quan đến người hoang dã phương nam?

Dù đối phương bay về phương bắc, nhưng tính toán thời gian, cho dù thật sự đi một vòng quanh Trái Đất, chắc hẳn cũng đã đến phương nam rồi.

Ương Ương khác với những thành viên Bạch Trú, nàng không phụ thuộc vào ai, cũng có được mục tiêu của mình. Đôi khi Khánh Trần sẽ cảm thấy năng lực trường lực rất thích hợp với cô bé này, như thế đối phương sẽ có thể tự do bay lượn.

Đây không phải điểm chính, điểm chính là trong đám người nhận vật tư ở phương nam có Ương Ương không?

Nghĩ tới đây, Khánh Trần hơi yên tâm hơn.

Lúc này Khánh Trần nhìn về phía Quách Hổ Thiền, tên đầu trọc này tới tiếp tế Hội Tam Điểm, muốn vận chuyển vật tư của Hội Tam Điểm về phương nam.

Chắc hẳn đây là kế hoạch bí mật, nếu không ảnh tử tiên sinh kia cũng không cần dùng một đám học sinh để che chắn.

Cho nên, khi Quách Hổ Thiền nhìn thấy có người ngoài là bọn Khánh Trần ở đây, đáng lẽ nên ra tay giết người diệt khẩu, hoặc là vứt bỏ họ lại mới đúng.

Khánh Trần nhìn Quách Hổ Thiền, đối phương cũng đang quan sát hắn.

Quách Hổ Thiền nở nụ cười tự cho là hiền lành với Khánh Trần, nhưng đối phương lại có một cơ thể cường tráng, trên mặt tràn đầy tô tem hoang dã, cộng thêm quả đầu trọc lóc, nhìn thế nào cũng thấy giống thổ phỉ không có gì tốt lành.

Khánh Trần cũng mỉm cười, hắn không thể để tên này nhận ra mình, nếu không đối phương sẽ trả thù món nợ cũ “Từ Lâm Sâm” mất.

Cứ chờ gặp được Ương Ương rồi nói sau.

Một giây sau, Quách Hổ Thiền lên xe của mình một lần nữa, có vẻ như muốn dẫn đầu.

Khánh Trần nhìn ông lão:

“Chúng ta phải cẩn thận một chút, nếu thì phải tách khỏi Hội Tam Điểm, đề phòng họ vì muốn giấu lấp bí mật của mình...”

Hắn còn chưa nói hết, đã nhìn thấy ông lão đi đến bên cạnh chiếc xe việt dã lớn nhất, vui vẻ nói:

“Trong xe còn nhiều chỗ thế, ta ngồi ở đây được chứ?”

Khánh Trần:

“...”

Hắn bỗng cảm thấy ông lão này nghĩ rất thoáng.

Trước đó chỉ có một đám học sinh của Hội Tam Điểm thì thôi, bây giờ ngay cả Át Bích đã xuất hiện, đối phương lại còn dám chen vào trong đám người của Hội Tam Điểm, đây chính là kẻ tài cao gan cũng lớn trong truyền thuyết sao?

Khánh Trần nhìn chung quanh, âm thầm nghĩ ngợi rốt cuộc Lý Vân Kính nấp ở chỗ nào, đừng để lão gia tử chơi liều.

Bây giờ ông lão đi đứng không tiện lắm, hắn cười nói với học sinh nữ trên xe:

“Xe việt dã này cao quá, các ngươi có thể kéo ta được không?”

“Được được.”

Đám học sinh nữ vội nói.

Các nàng còn chưa kịp đưa tay ra, Khánh Trần đã xuất hiện phía sau ông lão, khiêng hắn lên.

Ông lão dở khóc dở cười:

“Tên nhóc ngươi không muốn thấy ta vui vẻ đúng không?”

Khánh Trần bình thản nói:

“Dù gì ngài cũng phải biết chọn lúc chơi cho hợp lí chứ?”

Hắn dẫn ông lão về xe mình, ông lão nhìn Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu:

“Các ngươi phân xử xem, mấy học sinh nữ du hành kia còn chưa biết gì về khu Tam Thượng, ta ngồi cùng để kể chuyện về khu Tam Thượng với các nàng thì có cái gì nguy hiểm chứ?”

Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe được.

Sau một ngày đi trên hoang dã, hai người họ đã hiểu được một chuyện: Người ngoài không thể hoà giải cuộc tranh cãi của hai ông lớn phía sau này được.

Khánh Trần ngồi trên xe kiên nhẫn giải thích:

“Ngài cũng đã nhìn ra Hội Tam Điểm đến khu cấm kỵ số 002 không đơn giản, rất có thể là vận chuyển vật tư trên hoang dã thay Khánh thị. Dưới tình huống này, Át Bích muốn giết người diệt khẩu để bảo vệ bí mật cũng không quá đáng.”

Ông lão cười nói:

“Sao đứa nhỏ này đi đâu cũng phải căng thẳng thế, rõ ràng nghỉ phép đi chơi, cứ phải nơm nớp lo sợ. Ta khuyên ngươi cứ bình tĩnh hưởng thụ cuộc sống như ta đi.”

Khánh Trần bĩu môi:

“Ngài chỉ còn mấy ngày, nhưng chúng ta còn sống rất lâu đấy.”

Lý Khác nghe vậy thì thót cả tim, nhưng mà hắn nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện gia gia mình cũng không có vẻ tức giận.

Ông lão cười nói:

“Ta phân tích một chút cho ngươi nghe nhé, chắc hẳn trên xe của họ có thuốc men, Lý thị đã sớm biết được tin tình bào, vào đầu mùa đông hàng năm, trên hoang dã đột nhiên có một nhóm dược phẩm để trợ giúp người hoang dã vượt qua khó khăn. Trước kia có người buôn lậu ra ngoài thông qua thợ săn hoang dã, mấy năm gần đây bị phát hiện mới đổi phương pháp khác. Nhưng mà kì lạ là sau khi Lý Trường Thanh nhận tình báo, quản lí việc xuất nhập cảnh rất nghiêm ngặt, họ vận chuyển dược phẩm ra kiểu gì?”

“Cũng có thể là những thứ khác, là Khánh thị đưa đến hoang dã sao?”

Khánh Trần hiếu kỳ nói.

“Đúng.”

Ông lão ngẫm nghĩ, lại bổ sung:

“98%.”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

“Ngài cũng không phải người cẩn thận, không cần tùy tiện thêm tỉ lệ phần trăm chứ.”

Ông lão cười nói:

“Là Khánh thị đưa vật tư đến hoang dã, bây giờ trên xe chúng ta cũng có logo của Khánh thị, ngươi nói xem chẳng lẽ Át Bích nhìn thấy bốn người chúng ta mà không nghi ngờ sao? Nhỡ may bốn người chúng ta xuất hiện ở hoang dã để giám sát đám học sinh Hội Tam Điểm vận chuyển vật tư thì sao? Cho nên ngươi cứ yên tâm, tên nhóc Quách Hổ Thiền kia sẽ không làm gì cả.”