Tề Đạc và Trương Lan Tân đều đứng ngẩn người, họ còn chưa nói xong mà!
Khánh Trần dứt khoát nói:
"Ta đồng ý gia nhập Hội Tam Điểm, bây giờ ta có chuyện gấp nên không thể nghe các ngươi nói, có gì cần nói thì để ngày mai lại nói. Đúng rồi, nhớ thêm tài khoản của ta vào nhóm chat của Hội Tam Điểm ha."
Sau đó hắn dẫn bọn Nam Canh Thần rời đi.
Tề Đạc và Trương Lan Tân đứng ngẩn người nhìn bóng lưng những người đó, tuy đã mời được Khánh Trần gia nhập, nhưng họ lại cảm thấy hắn vẫn chưa tham gia....
Họ không biết từ trước đến nay Khánh Trần chưa từng từ chối lời mời của bất kì tổ chức nào, ngay cả Côn Luân, Cửu Châu cũng không ngoại lệ.
Theo suy nghĩ của Khánh Trần, chẳng phải gia nhập một tổ chức đồng nghĩa với việc thêm tình báo sao, có lý do gì mà không làm?
Dù sao gia nhập một tổ chức không đồng nghĩa với việc phải làm việc cho nó, nếu sau này họ bắt hắn thực hiện nhiệm vụ gì đó thì hắn sẽ rời khỏi....
Hơn nữa, Khánh Trần cũng đang định đến cấm địa số 002 để làm một chuyện rất quan trọng.
Sau khi những thành viên Bạch Trú rời khỏi trường được một tiếng, Lộ Viễn mới gọi điện thoại cho Tiểu Ưng:
"Khánh Trần đã về đến biệt thự của Bạch Trú chưa?"
Tiểu đang chán nản nằm trong xe, hai chân hắn còn đang gác lên trên vô lăng:
"Vẫn chưa, họ vẫn là học sinh cấp 3 mà, chẳng phải giờ này học sinh cấp 3 vẫn đang tự học buổi tối sao."
Lộ Viễn nói:
"Người liên lạc nói họ đã rời khỏi trường từ một tiếng trước rồi!"
"A?"
Tiểu Ưng ngồi ngay ngắn lại:
"Nhưng họ vẫn chưa về biệt thự."
Bên kia điện thoại, Lộ Viễn đang nhíu mày.
Lần đầu tiên các thành viên Bạch Trú biến mất, bốn người du hành làm việc cho gia tộc Jindai đã bị bắt.
Lần trước trước các thành viên Bạch Trú biến mất, những người làm việc cho gia tộc Jindai đã sập bẫy ở cao ốc Bác Thụy.
Vậy nếu lần này các thành viên Bạch Trú biến mất, chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Một giây sau, giọng nói của 'Băng Đường' bỗng vang lên:
"Lộ đội trưởng, ông chủ ra lệnh cho chúng ta đến khu biên giới F6, F7 ngay, hắn yêu cầu chúng ta phải có mặt ở đó trong vòng 1 giờ nữa, chúng ta sẽ hợp tác với những tổ khác để ngăn chặn bọn người đó bước vào Lạc thành."
"Được rồi, đã biết.”
Lộ Viễn gật đầu:
"Nghê Nhị Cẩu đang ở đâu?"
"Họ còn đang theo sau đám người đó.”
Băng Đường đáp.
"Cửu Châu đang ở đâu?"
Lộ Viễn hỏi.
"Hai ông chủ đã thương lượng với nhau từ trước, chúng ta hướng bắc, họ hướng nam, chúng ta sẽ phụ trách chặn đánh Jindai ở phương bắc, họ phụ trách chặn đánh Kashima ở phía nam.”
Băng Đường đáp.
Lúc này, tất cả các thành viên của Côn Luân đều đã thay một chiếc áo khoác jacket màu vàng, nhân lúc trời tối, đoàn xe chọn những con đường gần nhất để đến đó.
Côn Luân đã chia diện tích cần kiểm soát thành hơn 150 khu vực khác nhau, mỗi khu vực đều được đánh số thự tự để dễ gọi tên và định vị.
Cùng lúc đó, trong một khu rừng nào đó ở phía nam.
"Kiểm tra súng ống.”
Ngu Thành của Cửu Châu nói với mọi người.
Sau đó trong khu rừng im ắng vang lên rất nhiều tiếng kéo chốt, tất cả đều nghiêm túc tháo băng đạn ra kiểm tra kĩ càng rồi mới lắp lại.
Sau đó mấy trăm người bắt đầu tiến về phía bắc.
Nhưng đúng lúc này, Ngu Thành bỗng cảm thấy hơi khác thường, hắn ngẩng đầu lên xem thì bỗng thấy một người đứng dưới ánh trăng hướng 11 giờ đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào họ.
Hắn vội vàng lấy kính viễn vọng, nhưng khi hắn quan sát vị trí này lần nữa, bóng người từng đứng ở đó đã biến mất.
Ngu Thành thầm run lên, cảm giác áp bách mà hắn vừa cảm thấy vẫn chưa biến mất.
Đây là cảm giác sợ hãi của con mồi.
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói với mọi người:
"Tiếp tục thôi."
…
Tại biên giới phía nam Lạc thành, Ngu Thành của Cửu Châu đang dẫn đội tiến vào sơn dã.
Mùa đông, thảm thực vật ở phía bắc hầu hết đều khô héo, như người già nua với mái tóc thưa thớt.
Nhưng vào lúc này, Ngu Thành, người đứng đầu bỗng nửa quỳ trên mặt đất, giơ nắm đấm phải lên.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả thành viên Cửu Châu ở phía sau hắn đều đồng loạt nửa quỳ, vào tư thế sẵn sàng bắn.
Hắn ra hiệu im lặng.
Ngu Thành đã tìm ra dấu vết của mục tiêu, chậm rãi tiếp cận chúng.
Hắn ra dấu chiến thuật để ra hiệu cho các thành viên sau lưng tạt ra hai cánh đánh bọc sườn, sau đó lao vào trung lộ.
Súng ống đã lên đạn, giữa núi rừng hoang vu, tiếng súng giống như tiếng pháo nổ nối tiếp nhau trong đêm giao thừa, vỏ đạn vàng óng không ngừng rơi trên mặt đất.
Đội quân tản ra hai cánh đánh bọc sườn rất nhanh đã gây sức ép lớn cho hai bên cánh đối phương.
Nhưng Ngu Thành bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Không phải kẻ địch quá mạnh, mà là quá yếu.
Đội ngũ của mục tiêu vỏn vẹn chỉ có 12 tên, khiến trận chiến vừa mới bắt đầu đã đi đến hồi kết.